TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 279

— Em định nói gì đấy? Cũng lâu đời! Dòng họ tôi không có con

hoang

[80]

.

Ngẫu nhiên mà không bao giờ bá tước được nhìn con người gọi là tình

địch đó cho được thoải mái, cho nên ông càng tin cái điều mát ruột mát gan
là có một ông hoàng làm địch thủ. Quả vậy, khi chương trình hành động của
Fabrice không đòi hỏi anh về Parme thì anh cứ ở trong các khu rừng Sacca
và trên bờ sông Pô. Từ khi bá tước M. tin ông đang giành giật quả tim nàng
Fausta với một hoàng tử, ông sinh tự đắc hơn nhiều nhưng cũng cẩn thận
hơn. Ông trang trọng yêu cầu nàng phải dè dặt hết sức trong mọi hành
động. Sau khi quì xuống chân nàng khẩn cầu như một người tình cả ghen và
say đắm, ông tuyên bố dứt khoát vì danh dự của ông, nàng không được để
cho mắc lừa ông hoàng trẻ tuổi đó.

— Xin lỗi, nếu tôi cũng yêu hoàng tử thì có phải đâu là tôi mắc lừa!

Tôi chưa được thấy ông hoàng nào quì dưới chân.

— Nếu nàng xiêu lòng, bá tước quắc mắt đáp, có lẽ tôi không trả thù

với thế tử được, nhưng chắc chắn là tôi phải trả thù. Ông nóì vậy rồi dang
thẳng cánh đóng các cửa ra vào. Giá lúc ấy, Fabrice đến thì chắc anh thắng
lợi.

Tối hôm đó, sau buổi biểu diễn, bá tước nói với nàng Fausta:

— Nếu cô còn ham sống, thì cô hãy làm sao cho đừng bao giờ tôi biết

là ông hoàng tử trẻ tuổi đã vào nhà cô. Tôi không làm gì được hoàng tử, mẹ
kiếp! Nhưng chớ có nhắc cho tôi nhớ là tôi làm gì cô cũng được.

— Ôi anh Fabrice thân thương! Nàng Fausta thầm kêu, giá em biết tìm

anh ở nơi nào!

Lòng tự ái bị tổn thương có thể dẫn dắt đi xa một thanh niên giàu có,

từ trong nôi đã bị bọn nịnh nọt bao vây. Lòng say đắm thực sự của bá tước
M. đối với nàng Fausta thức dậy mạnh mẽ, ông không dừng lại trước khả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.