TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 292

nề. Anh sung sướng đã làm cho bá tước M. cuối cùng nổi nóng, xách gươm
xông đến anh. Cuộc đấu diễn ra có phần uể oải.

Được mấy phút, họ phải ngừng tay vì có một náo động lớn; số là người

anh hùng của chúng ta có cảm thấy anh ta đang lao vào một hành động có
thể suốt đời bị trách cứ hay ít ra là bị xuyên tạc để vu khống, cho nên trước
cuộc đấu, anh đã cho Ludovic đi tìm người làm chứng. Ludovic cho tiền
những người xa lạ đang lao động ở một khu rừng lân cận; họ hò hét chạy ào
đến, tưởng là để thịt một tên thù địch của người cho tiền họ. Khi đến quán
thì Ludovic bảo họ mở to mắt mà nhìn và xem thử trong hai thanh niên đấu
kiếm đó, có ai có hành động phản phúc và chiếm những ưu thế bất hợp
pháp hay không.

Cuộc đấu tạm ngừng giây lát vì tiếng kêu chém giết của nông dân,

không được tái diễn nhanh chóng, Fabrice lại xỉ vả tính tự mãn dại dột của
bá tước M. Anh thét bảo.

— Thưa ngài bá tước, khi người ta xấc láo thì người ta cũng phải can

đảm. Nhưng tôi cảm thấy điều kiện đó quá khắc nghiệt đối với ngài, ngài
thích bỏ tiền ra để người khác can đảm thay cho ngài hơn.

Bá tước lại thấy nhục, nên quát bảo Fabrice rằng ông ta đã từng tập

kiếm khá lâu ở phòng kiếm thuật của thầy kiếm trứ danh Battistin, và để
xem ông trừng phạt sự hỗn láo của anh ta cho coi. Thế là uất khí của bá
tước cuối cùng đã trở lại, cho nên ông đánh khá kiên quyết, tuy nhiên ông
cũng không ngăn được Fabrice đánh một miếng tài tình vào ngực, khiến
ông phải nằm chữa mất mấy tháng. Khi Ludovic bước đầu cứu chữa vết
thương, anh rỉ vào tai người bị nạn:

— Nếu ông tố giác cuộc đấu danh dự này với cảnh sát thì tôi sẽ cho

đâm chết ông ngay trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.