TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 294

CHƯƠNG XIV

Trong khi Fabrice đi săn bắt ái tình ở một làng lân cận thành Parme,

thì quan chánh án Rassi không biết anh ở gần mình đến thế, vẫn xử trí vụ
can phạm của anh như đối với một người thuộc phái tự do; ông vờ như
không tìm thấy những nhân chứng giải tội, hay nói đúng, ông dọa dẫm họ.
Công việc được tiến hành một cách thông thái trong gần một năm. Cuối
cùng, độ hai tháng sau khi Fabrice trở lại Bologne lần cuối, một hôm thứ
sáu, nữ hầu tước Raversi say sưa hoan hỷ tuyên bố giữa phòng khách của
mình là bản tuyên án xử thằng nhóc Del Dongo, vừa quyết nghị một giờ
trước đấy, sẽ được trình lên cho hoàng thân ký và phê chuẩn trong ngày
hôm sau. Mấy phút sau, nữ công tước đã được nghe thuật lại những lời đó
của nữ đối thủ.

“Rõ bọn thủ hạ của bá tước là đồ ăn hại! Phu nhân tự nhủ. Lúc sáng

nay ông ấy còn tin rằng bản án chưa thể hoàn thành trong tám ngày tới. Có
lẽ ông ấy cũng thích đẩy chú phụ tá giám mục trẻ trung của ta đi cho xa
Parme hay chăng? Rồi bà nói tiếp, giọng như hát: Nhưng chúng ta rồi sẽ
thấy cậu bé trở lại và một ngày kia sẽ là đức tổng giám mục của chúng ta”.
Bà rung chuông gọi người hầu phòng, bảo:

— Anh hãy tập hợp tất cả bọn tôi tớ tại phòng chờ, kể cả lũ bếp. Còn

anh thì đến quan trấn thủ xin giấy phép cần thiết để lấy bốn con ngựa trạm
và trong vòng nửa tiếng đồng hồ, phải thắng xong lũ ngựa đó vào cỗ xe bốn
bánh của tôi.

Tất cả phụ nữ trong nhà bận soạn sửa hòm xiểng, nữ công tước mặc

vội một bộ quần áo đi đường. Bà thông tin cho bá tước biết về tất cả công
việc này. Bà lấy làm thích thú được trêu trọc bá tước chút ít.

Khi bọn người nhà tập họp đông đủ, bà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.