TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 297

thảm, viên trợ tá tội nghiệp trông thấy phát hoảng. Bà nói, giọng nhỏ nhẹ
thanh thoát:

— Tôi có lỗi không biết bao nhiêu, dám mong Điện hạ tha thứ; tôi

mạo muội đến xin yết kiến Người với y phục không được đàng hoàng, tuy
nhiên, đã quen được Điện hạ cao minh bao dung, tôi dám vọng tưởng
Người ban ân cho tôi lần này nữa.

Phu nhân nói khá chậm rãi để còn hưởng cái thú quan sát vẻ mặt hoàng

thân. Vẻ mặt ấy trông thật ngoạn mục bởi nỗi kinh ngạc sâu sắc hiện lên
trên đó, lại còn bởi cái tư thế oai vệ còn sót lại ở cái đầu và đôi tay. Hoàng
thân đứng ngây người như bị sét đánh. Giọng chát chúa và bối rối, chốc
chốc ngài kêu lí nhí: “Không sao! Không sao!” Sau lời tạ tội, nữ công tước
đứng im một lát, như cung kính để cho hoàng thân có thì giờ trả lời. Sau đó
bà nói tiếp:

— Tôi hy vọng Điện hạ chiếu cố thứ lỗi cho tôi về bộ y phục khiếm lễ

này.

Tuy miệng nói vậy, đôi mắt cười cợt của nàng sáng rực lên khiến

hoàng thân đã không dám nhìn vào mà còn phải ngước mắt lên trần nhà; ở
ngài, đó là dấu hiệu của sự cực kỳ bối rối.

— Không sao! Không sao! Ngài lặp lại. Rồi may quá, ngài tìm ra được

một câu để nói: “Công tước phu nhân hãy ngồi xuống đã!” Ngài tự tay đẩy
tới một chiếc ghế bành, dáng điệu cũng khá duyên dáng, nữ công tước
không thờ ơ với cử chỉ lịch sự đó. Nàng khiến nhãn lực của mình dịu đi.

— Không sao! Không sao! Hoàng thân lặp lại và loay hoay trên ghế

bành, tuồng như không tìm thấy một cách ngồi vững chãi.

— Tôi sắp lợi dụng cảnh đêm mát trời để đi đường, nữ công tước nói

tiếp. Vì tôi có thể vắng mặt lâu lâu, cho nên tôi không muốn đi ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.