TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 298

giang sơn của Điện hạ mà không đến cảm ơn người về những ân huệ mà
Người đã hạ cố ban cho tôi.

Bà công tước nói đến đó, hoàng thân mới hiểu. Ngài tái mặt; con

người đó lấy làm đau khổ nhất trần đời khi thấy mình dự kiến cái gì mà cái
đó không đến. Rồi ông lấy vẻ cao đạo xứng đáng với chân dung vua Louis
XIV treo ở trước mặt. “Thế mới phải chứ! Nữ công tước nghĩ thầm: Ông ấy
quả là một người đàn ông”.

— Vậy lý do của việc bỏ đi đột ngột này là gì? Hoàng thân hỏi, giọng

khá kiên định.

— Tôi có dự định này từ lâu, công tước phu nhân đáp, và sự thóa mạ

gần đây đối với đức cha Del Dongo khiến tôi phải ra đi sớm hơn: Ngày mai
người ta sẽ xử đức cha vào tội tử hình hoặc khổ dịch chiến thuyền.

— Phu nhân đến thành phố nào thế?

— Có lẽ là Naples. Bà đứng lên và nói tiếp: Tôi chỉ còn có việc bái

biệt Điện hạ cao minh và tha thiết cảm ơn Điện hạ về những ân huệ xưa kia
của Người.

Đến lượt nữ công tước cũng có giọng điệu kiên quyết đến nỗi hoàng

thân thấy rằng chỉ vài phút nữa thôi là tất cả đều định đoạt. Việc công tước
phu nhân ra đi mà bùng ra ngoài thì không còn cách nào dàn xếp nữa; nàng
đâu phải là một người đàn bà quen thay đổi ý định. Hoàng thân chạy theo
nàng.

— Nhưng thưa công tước phu nhân - hoàng thân vừa nói vừa nắm tay

nàng - phu nhân thừa biết rằng tôi luôn yêu mến phu nhân và niềm quyến
luyến ấy có thể mang một tên khác hay không chỉ tùy ở phu nhân. Một vụ
giết người đã xảy ra, điều đó không chối cãi được, tôi đã giao cho mấy quan
tòa công minh nhất tra xét vụ án…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.