TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 306

chết người ấy thì chỉ đến chết mới lành bệnh, cho nên trẻ tuổi mà làm bộ
trưởng thì nguy lắm! Ta phải viết thư nói rõ với anh ấy; đó là một điều mà
anh ấy cần được thông báo chính thức trước khi gây bất hòa với nhà vua…
Nhưng ta quên nghĩ đến bọn tôi tớ trung thành của ta rồi”.

Công tước phu nhân rung chuông. Các chị hầu gái vẫn lo xếp đặt

rương hòm, cỗ xe đã đánh vào dưới vòm cửa và người ta đang chất hành lý
lên; những chú hầu trai không có công việc gì làm vây quanh cỗ xe, mắt
ươn ướt lệ. Trong những giờ phút long trọng, chỉ có cô Chékina là được vào
buồng phu nhân, chính Chékina trong dịp này đã thuật lại các chi tiết ấy với
bà.

— Bảo họ lên đi, phu nhân nói.

Lát sau bà sang phòng chờ và nói:

— Người ta đã hứa với tôi là bản án xử cháu tôi sẽ không được hoàng

thượng ký (ở Ý người ta xưng hô như thế đấy). Tôi gác lại việc ra đi. Chúng
ta sẽ xem bọn thù địch của tôi có đủ thế lực thay đổi quyết định này không.

Sau giây lát im lặng, bọn tôi tớ vùng dậy thét lớn: Công tước phu nhân

muôn năm! Và vỗ tay như điên dại. Bà công tước đã vào phòng bên lại trở
ra như một nữ diễn viên được hoan hô, bà nghiêng người một chút rất
duyên dáng chào bọn tôi tớ, rồi nói: “Tôi cảm ơn các bạn”. Giá bà hô một
tiếng thì chắc lúc ấy cả bọn sẽ xông lên tấn công cung điện. Bà ra hiệu cho
một anh đánh xe, nguyên là dân buôn lậu, rất trung thành với chủ, anh này
đi theo bà.

— Chú thay quần áo làm một nông dân khá giả, chú ra đi khỏi thành

phố Parme bằng cách nào tùy chú, chú thuê một chiếc xe ngựa nhỏ và chú
phóng nhanh đến Bologne, càng nhanh càng tốt. Chú đi vào Bologne như
một người đi đạo, theo cửa ô Florence mà vào, và chú đưa cho Fabrice một
gói mà Chékina sẽ trao cho chú. Fabrice ở quán Pelegrino, cậu ấy giấu tung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.