TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 310

phòng khách của chính hắn, nơi hắn trị vì độc tôn trên tất cả bọn áo dài đen
trong nước. Gã Rassi đó tự tạo cho mình một địa vị riêng biệt, bởi không có
ông quí tộc nào ngạo nghễ nhất có thể làm nhục hắn; cách hắn trả thù những
thóa mạ hắn nhận lĩnh hàng ngày là đem kể hết cho hoàng thân nghe, hoàng
thân đã ban cho hắn cái đặc quyền được nói tất cả với ngài. Cũng đúng là
nhiều khi hoàng thân trả lời hắn bằng một cái tát ra trò, làm hắn đau điếng,
nhưng hắn không lấy làm điều. Sự hiện diện của quan chánh án tối cao làm
khuây khỏa lòng hoàng thân trong những lúc bực bội, lúc ấy ngài thấy thích
thú được làm nhục hắn. Rõ ràng Rassi là một triều thần gần như toàn thiện
toàn hảo, một con người không biết sỉ nhục, không biết bất bình.

— Trước hết phải bí mật! Hoàng thân thét lên với hắn như thế và

không chào đáp hắn; ngài đối đãi với hắn như với một tôi tớ trong khi rất
lịch sự với mọi người. Bản án của anh đề ngày nào?

— Sáng hôm qua, thưa Điện hạ cao minh.

— Có mấy quan tòa ký?

— Cả năm đều kí.

— Làm án thế nào?

— Hai mươi năm cấm cố ngục thành, như Điện hạ đã truyền phán.

— Tử hình chắc là làm cho người ta bất bình, hoàng thân nói như là tự

nói với mình. Đáng tiếc thật: Giá xử vậy được thì có tác dụng đối với người
đàn bà ấy bao nhiêu! Nhưng mà đó là một tên thuộc dòng họ Del Dongo,
dòng họ này được sùng bái trên đất Parme, vì đã sản sinh đến ba vị tổng
giám mục hầu như kế tiếp nhau… Anh nói hai mươi năm cấm cố ngục
thành à?

— Vâng, thưa Điện hạ cao minh, quan chánh án tối cao đáp, vẫn đứng

và gập người làm đôi; với lại, trước tiên hắn phải tạ tội công khai trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.