TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 323

gớm ghiếc! Ngày ấy, nếu mẹ chàng không có lòng hào hiệp bảo ta lên xe
cùng đi, tất nhiên ta phải đi bộ trong đất bụi theo sau lũ lính và có lẽ còn tệ
hơn nữa, ngồi trên mông ngựa, sau lưng một tên nào đó trong bọn chúng.
Ngày ấy chính cha ta bị bắt và ta bơ vơ! Phải cách xử sự của ta thật quá tệ.
Một con người thanh cao như chàng thì cảm thấy thấm thía biết bao nhiêu!
Thật là trái ngược nhau giữa diện mạo cao quý của chàng và thủ đoạn của
ta! Quả là cao quí! Quả là thanh thản! Giữa những kẻ thù bỉ ổi, chàng có
phong thái một anh hùng! Bây giờ ta mới hiểu vì sao bà công tước say mê.
“Chàng đã như thế giữa một biến cố phiền lòng có thể có hậu quả kinh
khủng, thì khi tâm hồn thư thái, con người chẳng phải cao quí đến nhường
nào kia!”.

Cỗ xe quan trấn thủ đỗ một tiếng rưỡi đồng hồ trước cửa cung, nhưng

khi quan từ lầu quận vương trở xuống, Clélia vẫn không thấy bố đã ở quá
lâu trên đó. Nàng hỏi:

— Ý Điện hạ muốn thế nào, thưa cha?

— Miệng ngài nói: Tù! mà mắt ngài bảo: Giết!

— Giết! Trời ôi! Clélia kêu lên.

— Câm mồm đi thử nào! Quan tướng bực tức nói. Ta trả lời cho trẻ

con mới dại dột chứ!

Trong lúc đó, Fabrice leo ba trăm cấp thang đưa đến tháp Farnèse, tức

là nhà ngục mới xây dựng trên sân thượng tháp lớn, ở một độ cao kỳ dị.
Không một lúc nào anh suy nghĩ kỹ đến sự thay đổi lớn lao vừa xảy đến
trong số phận anh. “Con mắt lạ lùng làm sao! Anh tự nhủ. Nó nói biết bao
nhiêu điều! Một tấm lòng trắc ẩn biết bao sâu sắc! Hình như nó muốn nói:
“Đời là bể khổ như thế đấy! Anh đừng buồn quá sức về điều xảy đến cho
anh! Chúng ta chẳng phải là sinh xuống cõi đời để mà chịu khổ hay sao?”.
Đôi măt đẹp biết bao của nàng sao mà cứ đăm đăm nhìn ta, cả đến khi ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.