TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 329

Dongo nữa) vẫn đáng thương hơn nhiều!…Với chàng, không phải chỉ là cái
họa mất một chức vụ bổng lộc cao!… Còn công tước phu nhân nữa!… Tình
yêu là một đam mê dữ dội quá!… Ấy thế mà tất cả bọn nói láo trên đời đều
diễn tả như là một nguồn hạnh phúc! Người ta than thở họ cho những người
đàn bà có tuổi, bởi vì họ không gây ra, cũng không cảm thấy tình yêu… Ta
sẽ không bao giờ quên những điều ta vừa trông thấy. Sự thay đổi mới đột
ngột chứ! Đôi mắt nữ công tước đẹp là thế, rạng rỡ là thế, bỗng nhiên trở
nên lờ đờ ảm đạm, sau cái câu tai hại mà hầu tước N… đến nói với bà!…
Fabrice chắc phải xứng đáng được yêu lắm nên người ta mới yêu đến thế!”.
Mải chuyên chú vào những suy nghĩ nghiêm túc như vậy, Clélia càng thấy
khó chịu hơn về những lời tán tụng đang quây lấy cô. Để lẩn tránh, cô đi lại
bên một cửa sổ mở rộng, có tấm màn the che khuất, hy vọng sẽ không ai có
gan theo cô vào nơi ẩn cư kia. Cửa sổ đó trông ra một rừng cam nhỏ trồng
ngay giữa trời, thực ra thì hàng năm về mùa đông, người ta phải làm mái
che cho nó. Clélia say sưa hít thở mùi hoa cam và cảm thấy tâm hồn có
phần bình tĩnh lại chút ít… “Ta thấy dáng chàng cao quí thật! Cô lại nghĩ -
nhưng dù sao, gây một tình yêu say đắm cho một phụ nữ lỗi lạc như thế thì
quả là ghê! Nữ công tước đã vinh dự từ chối sự yêu chiều của quận vương;
nếu bà nhún mình đồng ý, thì bà đã là hoàng hậu trên đất nước này… Cha
ta có nói rằng quận vương say mê phu nhân đến nỗi sẵn lòng cưới bà nếu
vạn nhất ngài trở thành độc thân… Mà tình yêu của bà đối với Fabrice đã
tồn tại lâu lắm rồi, bởi vì chúng ta gặp họ ở gần hồ Côme dễ có đến năm
năm nay… Phải, đã năm năm, cô lại tự nhủ sau một lát suy nghĩ. Hồi đó ta
cũng đã vô tình mà nhìn thấy, mặc dù với đôi mắt non dại, ta không nhận
thấy bao nhiêu chuyện khác. Hồi đó hai bà phụ nữ kia có vẻ hâm mộ
Fabrice lắm!…”.

Clélia vui mừng nhận thấy những thanh niên giây lát trước hăm hở bắt

chuyện với cô, bây giờ không ai dám mon men đến gần cửa sổ. Một trong
những chàng trai đó, hầu tước Crescenzi, đã tiến lên vàí bước nhưng rồi
đứng lại ở một bàn bài. Cô lại nghĩ tiếp: “Giá qua cửa sổ của ta ở ngục
thành, nơi duy nhất có bóng râm, ít ra ta nhìn xuống được thấy những cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.