TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 331

nghĩ thầm. Cô quay lại nhìn một cách kiêu kỳ và nhận thấy gương mặt dè
dặt của đức tổng giám mục, ngài đang nhích dần lại gần bao lơn bằng
những cử động nhỏ khó nhìn thấy. “Vị thánh nhân này không lịch sự. Clélia
nghĩ thầm. Tại sao đến quấy một đứa con gái tội nghiệp? Ta còn có gì đâu
ngoài sự yên tĩnh?” Cô chào vị tổng giám mục một cách kính cẩn nhưng
cũng có vẻ thị thường. Đức cha hỏi:

— Tiểu thư có nghe cái ghê tởm đó không?

Mắt thiếu nữ bắt đầu thay đổi; nhưng theo lời dạy hàng trăm lần lặp lại

của cha, cô trả lời với dáng của một người mù tịt trong khi mắt cô cải chính
hùng hồn.

— Con chẳng nghe gì, thưa Đức Cha.

— Vị đệ nhất tổng trợ tá của tôi, cha Fabrice Del Dongo đáng thương

đã bị bắt cóc ở Bologne dưới cái tên mượn là Joseph Bossi; cha can phạm
về cái chết của tên Giletti ăn cướp, nghĩa là cũng như tôi thôi, không hơn
không kém. Người ta nhốt cha vào ngục thành của cô; cha bị xích vào cái
xe đã chở cha đi. Một thằng cũng loại cai ngục tên là Barbone, ngày xưa đã
giết em rồi được ân xá, muốn tự tiện hành hạ Fabrice; nhưng anh bạn trẻ
của tôi không phải là người cam chịu nhục. Anh quật tên kè thù bỉ ổi đó
xuống đất, vì vậy người ta đã nhốt anh trong một khám kín ở cách dưới mặt
đất sáu thước, sau khi khóa tay anh.

— Khóa tay thì không!…

— Ô! Cô cũng có biết ít nhiều đấy mà! Ông tổng giám mục kêu. Và vẻ

chán nản sâu sắc cũng biến mất trên mặt ông già đó, - Nhưng mà trước hết
phải lo người ta đi đến bao lơn này và làm gián đoạn câu chuyện của chúng
ta. Tiểu thư có đủ từ tâm để tự tay mình trao chiếc nhẫn linh mục này cho
don Cesare không nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.