TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 334

CHƯƠNG XVI

Thoạt trông thấy người em don Cesare, quan tướng kêu:

— Ái chà! Để rồi xem mụ công tước bỏ ra mười vạn écu để được coi

thường ta và giải thoát tên tù ra sao!

Tuy nhiên, lúc này chúng ta buộc phải để yên cho Fabrice ở trong

ngục, ở tận chóp ngục thành Parme. Người ta canh giữ anh chu đáo lắm và
khi chúng ta trở lại với anh, có lẽ anh đã ít nhiều thay đổi. Chúng ta hãy nói
đến triều đình trước hết, nơi đó những mưu toan phức tạp, nhất là những
tình cảm nồng nhiệt của một phụ nữ khốn khổ quyết định vận mệnh anh.
Khi leo lên ba trăm chín mươi cấp thang từ ngục tối đen tháp Farnèse dưới
con mắt vị trấn thủ, Fabrice trước vốn ghê sợ giờ phút ấy, nay thấy mình
không có thì giờ nghĩ đến tai ương.

Trở về nhà sau tối tiếp tân của bá tước Zurla, công tước phu nhân ra

hiệu cho các nữ tỳ lui ra. Rồi cứ y nguyên áo sống, bà nằm vật xuống
giường, kêu lớn: Fabrice đã ở trong tay bọn thù địch của nó và có lẽ chúng
sẽ đầu độc nó chỉ vì ta! Làm sao diễn tả được cơn tuyệt vọng xảy ra, sau
câu tổng kết tình hình đó, ở một phụ nữ thiếu mực thước, luôn lệ thuộc cảm
giác hiện tại và say như điếu đổ chàng trai bị tù, tuy không tự thú? Đó là
những tiếng kêu rít không thành lời, những cơn cuồng nộ, những cử chỉ rối
loạn mà không có giọt nước mắt nào. Bà đuổi bọn nữ tỳ đi để che giấu
những cái đó; bà tưởng sẽ khóc nức nở lên khi còn lại một mình, nhưng cái
nguồn an ủi đầu tiên đối với những đau thương lớn là nước mắt lại hoàn
toàn khô cạn. Sự giận dữ, sự phẫn uất và cảm giác thua miếng ông quận
công ngự trị trong tâm hồn quá kiêu hãnh đó.

“Có nhục cho ta không chứ! Bà cứ luôn luôn kêu. Họ thóa mạ ta, hơn

thế nhiều, họ đe dọa tính mệnh của Fabrice. Ta không báo thù sao được?
Hãy coi chừng, ngài hoàng thân của tôi ạ! Ngài giết chết tôi, ừ được, ngài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.