TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 355

— Tôi có một vùng đất đai gọi là xứ Riva, tôi muốn làm nam tước ở

đó.

— Sao lại không chứ? Thủ tướng nói.

Rassi mừng như mở cờ trong bụng.

— Thế thì thưa bá tước, tôi xin được tọc mạch, tôi dám phỏng đoán

ông nhằm mục đích gì. Ông muốn kết hôn với quận chúa Isota, đó là một
tham vọng cao quí. Khi đã là quốc thích thì ông không thể bị bãi chức, ông
sẽ xỏ mũi chủ ta. Tôi không giấu là ngài rất không thích quận chúa lấy ông.
Nhưng nếu ông giao phó công việc cho một người khôn khéo và đền công
hậu hĩ thì có hy vọng thành công.

— Thưa nam tước, tôi thì tôi không có hy vọng! Tôi phủ nhận trước tất

cả những lời ông có thể nhân danh tôi mà nói. Nhưng khi cuối cùng, cuộc
hôn nhân lừng lẫy ấy đến làm toại ước mong của tôi và đem đến cho tôi một
địa vị cao cả bậc nhất trong bộ máy nhà nước, tôi sẽ biếu ông ba mươi vạn
francs tiền riêng của tôi và tôi sẽ khuyên hoàng thân ban cho ông một ân
huệ mà chính ông sẽ coi trọng hơn số tiền đó.

Bạn đọc sẽ cho cuộc đối thoại này quá kéo dài, tuy nhiên, chúng tôi đã

cắt đi hơn một nửa, nó còn kéo dài thêm hai tiếng đồng hồ nữa, Rassi đi ra
khỏi nhà bá tước sung sướng đến điên người. Còn bá tước thì nhiều hy vọng
cứu được Fabrice và càng cương quyết từ chức. Ông cho rằng uy tín ông
cần được tăng bởi sự có mặt của những kẻ như Rassi và tướng Conti ở các
vị trí cầm quyền. Ông khoái trá với khả năng trả thù hoàng thân: “Y có thể
làm cho nữ công tước bỏ đi. Ông nói, nhưng mẹ kiếp! Y cũng không còn hy
vọng gì làm vua lập hiến trên xứ Lombardie nữa”. (Cái ảo vọng này buồn
cười, hoàng thân thông minh lắm, nhưng bởi vì cứ mơ màng đến chuyện đó,
cho nên ngài hóa ra si dại vì nó).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.