TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 356

Bá tước khôn xiết vui mừng chạy ngay đến nhà nữ công tước, định

thuật lại cuộc nói chuyện giữa ông và Rassi. Ông thấy bị cấm cửa, người
gác cổng hầu như không dám nói thật cái lệnh từ miệng bà chủ truyền ra.
Ông buồn bã trở về dinh thủ tướng. Cái tai họa vừa giáng xuống đầu ông át
hẳn niềm vui dấy lên qua cuộc trao đổi với người tâm phúc của quận
vương. Không còn tâm trí để làm bất cứ việc gì, bá tước buồn bực đi thơ
thẩn trong phòng treo tranh. Mười lăm phút sau, ông nhận được mảnh giấy
này: “Ông bạn quí mến, nếu đúng chúng ta chỉ còn là bạn với nhau, thì mỗi
tuần ông chỉ nên đến nơi tôi ba lần thôi. Mười lăm hôm nữa, chúng ta sẽ
giảm xuống mỗi tháng hai lần những cuộc viếng thăm mà lòng tôi rất qúy
chuộng đó. Nếu ông muốn làm đẹp lòng tôi thì hãy truyền báo rộng rãi cái
tin đoạn tuyệt này. Nếu ông muốn đền đáp cho tôi tất cả niềm yêu đương
của tôi đối với ông ngày trước, thì ông hãy chọn một người yêu khác, về
phần tôi, tôi có những dự định xa hoa, phóng túng lớn: Tôi muốn có mặt
nhiều ở xã hội thượng lưu, biết đâu tôi không tìm được một người thông
minh làm khuây khỏa những tai ương mà tôi gặp phải. Chắc chắn với tính
cách là bạn thân, ông sẽ chiếm vị trí thứ nhất dành sẵn trong tim tôi, nhưng
tôi không muốn cho người ta cứ nói là tôi làm gì cũng do óc thông minh của
ông quyết định, nhất là tôi muốn người ta biết rõ tôi không còn có ảnh
hưởng gì đối với những quyết định của ông. Tóm lại, bá tước thân mến ạ,
ông hãy tin ông vẫn luôn luôn là người bạn thân thiết nhất của tôi, và cũng
không là gì khác. Xin ông vui lòng đừng nghĩ đến việc quay trở lại, nên coi
là đã hết tất cả. Hãy tin mãi mãi vào tình bạn của tôi”.

Cái đòn cuối cùng này đau quá, bá tước không đủ can đảm chịu đựng.

Ông viết một bức thư rất hay cho quận vương xin từ mọi chức vụ và ông
gửi thư đó đến bà công tước, yêu cầu bà cho đưa đến hoàng cung. Lát sau,
ông nhận lại bức thư từ chức xé làm tư, ở một khoảng trống, bà công tuớc
hạ cố viết lên mấy chữ: Không, một nghìn lần không!

Không thể diễn tả sự tuyệt vọng của thủ tướng tội nghiệp. Ông nghĩ

thầm: “Nàng nói phải, ta công nhận, ta quên mất, chứ vụ án bất công là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.