TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 373

Người thợ mộc của ngục thành đến lấy kích thước để lắp mái che nắng

ở các cửa sổ làm đứt mạch mộng mơ của Fabrice. Nhà ngục này được dùng
lần đầu cho nên người ta phải bổ sung bộ phận quan trọng này, bộ phận mà
ngày xưa người ta quên làm.

Fabrice thầm nghĩ: “Thế là ta không được nhìn cảnh trí tuyệt vời ấy

nữa rồi!”. Và anh cố rầu rĩ về sự mất mát ấy. Thình lình anh kêu to lên bảo
người thợ mộc:

— Thế nào! Ta không được nhìn thấy những con chim ấy nữa sao?

— À! Mấy con chim của tiểu thư! Mấy con chim mà cô yêu quí hết

sức ấy à? Ông thợ mộc nói, vẻ thuần hậu; chúng nó bị che, bị khuất, và biến
mất cũng như tất cả những thứ khác.

Bác phó mộc cũng bị cấm nói, cấm chặt chẽ như lũ lính ngục, nhưng

bác thương hại tuổi trẻ của người tù. Bác cho Fabrice biết là những mái che
nắng

[97]

to rộng ấy, được lắp vào bậu hai cái cửa sổ và càng lên cao càng

dang ra xa tưởng sẽ chỉ để cho tù nhân được nhìn thấy trời mà thôi.

— Người ta làm như thế vì mục đích đạo đức đấy, bác nói, để tăng nỗi

buồn lành mạnh và sự ham muốn cải hối của tù nhân; quan tướng cũng nghĩ
ra việc gỡ kính đi và lắp giấy dầu vào các cửa sổ cho họ.

Fabrice rất ưa cái lối châm biếm như vậy trong lúc chuyện trò, thường

ít thấy ở nước Ý.

— Tôi rất thích có một con chim để giải trí, tôi mê chim. Bác hãy hỏi

chị hầu phòng của tiểu thư Clélia Conti mua hộ tôi một con.

— Sao! Bác phó mộc hỏi - ông biết cô ấy à, nên mới nói rõ họ tên cô

được thế chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.