TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 389

bản giao hưởng du dương nhất đời; đó là một cuộc dạ tấu người ta tổ chức
dâng hầu quan tướng hoặc là cô tiểu thư. Anh nổi lên cười như điên. “Thế
mà ta chi chực vung gươm đâm chém! Làm như một cuộc hòa tấu không
phải là một cái gì vô cùng thông thường hơn là một cuộc bắt cóc đòi hỏi
phải có mặt tám mươi người trong nhà ngục, hoặc là một cuộc nổi loạn!”
Bản nhạc rất hay, Fabrice cảm thấy sung sướng tuyệt vời, vì đã nhiều tuần
nay, anh không được hưởng một sự giải trí nào. Nó làm cho anh khóc một
cách dễ chịu. Trong cơn ngây ngất, anh thầm nói với nàng Clélia xinh đẹp
những lời thiết tha, những lời khó cưỡng nhất. Tuy nhiên ngày hôm sau, vào
giữa trưa, anh thấy cô buồn rầu ảm đạm khôn cùng, da cô xanh nhợt, cô
nhìn anh với ánh mắt một đôi khi lộ vẻ hằn học sâu sắc, đến nỗi anh thấy
không được phép hỏi một câu nào về bản giao hưởng tối hôm trước. Anh sợ
vô lễ, Clélia buồn bã có lý do chính đáng: Cuộc hòa tấu buổi tối đó do hầu
tước Crescenzi tổ chức để hiến dâng nàng. Một hành động công khai như
vậy có giá trị như một sự báo tin chính thức về lễ thành hôn. Cho đến ngày
hòa tấu và mãi đến chín giờ tối ngày hôm đó, Clélia vẫn còn phản kháng
quyết liệt; nhưng rồi cô đã nhu nhược nhượng bộ khi nghe ông bố đe là sẽ
tống cô vào tu viện ngay.

“Chao ôi! Ta không được gặp chàng nữa hay sao!” Cô vừa than thẩm

vừa khóc. Lý trí của cô phí công nhắc tiếp: “Ta không gặp nữa chàng trai
thế nào cũng làm ta khổ suốt đời kia, ta không gặp nữa anh tình nhân của bà
công tước, ta không gặp nữa con người hoa nguyệt đã từng có đến mười
nhân tình công khai ở Naples và đều phụ bạc họ cả, ta không gặp nữa chàng
trai trẻ đầy tham vọng, người sẽ tham gia vào hàng ngũ chức sắc của tòa
thánh nếu thoát được cái án treo nặng trên đầu! Ta sẽ phạm một tội lỗi lớn
nếu còn nhìn anh ta khi anh ta đã ra khỏi vòng thành này. Nhưng cái tính
thay lòng đổi dạ bẩm sinh của anh ta sẽ miễn trừ cho ta điều cám dỗ này,
bởi vì ta là thứ gì đối với anh ấy? Một cớ để tiêu khiển vài giờ trong mỗi
ngày tù chán ngắt mà thôi!” Giữa những lời thóa mạ ấy, Clélia chợt nhớ đến
nụ cười của Fabrice khi anh nhìn bọn sen đầm vây bọc anh lúc anh ra khỏi
buồng giấy để lên tháp Farnèse. Nước mắt giàn giụa, cô than thở: “Bạn thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.