TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 396

Fabrice đã trở nên xanh xao, sức khỏe anh sút kém vì thiếu hoạt động.

Ngoài cái đó ra thì chưa bao giờ anh có hạnh phúc như bây giờ. Chiều
hướng chuyên trò giữa Clélia và anh thân mật, một đôi khi rất vui vẻ.
Những giờ phút trong cuộc sống mà Clélia không bị những dự kiến hãi
hùng, những ăn năn hối hận dày vò chính là những giờ phút chuyện trò với
Fabrice. Một hôm, cô nông nổi nói:

— Tôi phục sự tế nhị của anh, vì tôi là con gái quan trấn thủ nhà ngục,

cho nên không bao giờ anh nói với tôi về ý thích được trả lại tự do.

— Đó là vì tôi không muốn có một ý thích vô lý như vậy, Fabrice đáp.

Một khi đã trở về Parme thì làm sao tôi còn được gặp lại cô? Và tôi sẽ sống
sao nổi nếu không nói được với cô tất cả những gì tôi cảm nghĩ… Không,
không hẳn là tất cả, bởi vì cô sẽ chỉnh đốn ngay; mặc dù cô ác đấy nhưng
sống mà không trông thấy cô hàng ngày sẽ là một hình phạt đau đớn hơn
cảnh tù này vạn bội! Đời tôi chưa bao giờ sung sướng như bây giờ!… Hạnh
phúc lại chờ mình trong tù ngục, nghĩ cũng buồn cười đấy nhỉ?

— Còn nhiều điều cần nói về khoản đó, Clélia đáp với dáng đột nhiên

trở nên nghiêm nghị và gần như u ám.

— Thế nào? Fabrice rất lo ngại hỏi, tôi có cơ mất cái vị trí nhỏ bé mà

tôi đã giành được trong lòng cô và cũng là niềm vui duy nhất của tôi ở trên
đời hay sao?

— Đúng vậy! Tôi có đủ lý do để tin rằng anh thiếu trung thực với tôi,

mặc dù thiên hạ cho anh là một người rất quân tử. Nhưng tôi không muốn
bàn luận về vấn đề đó hôm nay. Đoạn mở đầu lạ lùng này làm cho cuộc
chuyện trò của họ trở nên lúng túng và lắm khi hai bên đều rớm nước mắt.

Viên chánh án Rassi vẫn cứ mơ ước thay tên đổi họ, ông chán ngấy cái

thứ tên tuổi mà ông đã tạo cho mình và muốn trở thành nam tước Riva, về
phần mình, bá tước Mosca trổ hết tài riêng để bồi dưỡng dục vọng làm nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.