TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 417

trước mắt có thể thúc đẩy cho ngày anh trốn đi đến sớm hơn. Để báo nguy
cơ ấy, cây đèn sẽ lặp lại nhiều lần:

“Lửa cháy ở lâu đài!”

Anh hãy trả lời:

“Sách của tôi có cháy không?”

Bức thư còn những năm trang chi tiết; thư viết bằng một lối chữ nhỏ

như kiến kim, trên giấy rất mịn.

“Tất cả các cái này đều rất đẹp và sáng tạo rõ tài tình, Fabrice nghĩ

thầm. Ta sẽ mãi mãi biết ơn bá tước và nữ công tước. Có lẽ họ sẽ cho là ta
sợ, nhưng mà ta không trốn đâu. Ai lại bỏ trốn khỏi một nơi hạnh phúc tràn
đầy để tìm đến một nơi tha phương biệt xứ gớm ghiếc, mà cái gì cũng thiếu,
kể cả không khí để thở? Ta sẽ làm gì sau khi đến Florence một tháng? Chắc
ta sẽ cải trang để trốn về lảng vảng bên cổng thành lũy này hầu chộp được
một ánh mắt!”

Ngày hôm sau, Fabrice bị một mẻ hoảng hốt, đang đứng ở cửa sổ nhìn

xem cành vật huy hoàng và chờ đợi cái giây phút thần tiên Clélia xuất hiện,
thì Grillo hổn hển lao vào buồng: “Chao ôi! Nhanh, nhanh đi, ông lớn nằm
xuống giường giả vờ ốm đi. Có ba quan án lên kia. Họ sắp chất vấn ông
lớn, hãy suy nghĩ trước khi nói. Họ đến vặn vẹo ông lớn đấy”.

Grillo vừa nói vừa nhanh tay đóng vội cái cửa con khoét ở mái che

nắng, rồi đẩy Fabrice nằm xuống giường, đắp lên người anh hai ba chiếc áo
khoác.

“Bảo là ông đau nhiều lắm và nói ít thôi, nhất là bảo họ lặp lại các câu

hỏi để có thì giờ suy nghĩ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.