TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 419

kiến đầu tiên, buổi sáng, cô nói với Fabrice là tối hôm đó, cô sẽ đến nhà
nguyện cẩm thạch.

Vừa vào nhà nguyện, Clélia nói:

— Tôi chỉ có thể nói với anh vài lời thôi. Nàng run rẩy quá phải tựa

vào cô hầu phòng. Sau khi đã cho cô hầu phòng lui ra gần cửa, Clélia nói
tiếp, giọng nghẹn đi, khó nghe lắm: Anh hãy lấy danh dự mà hứa với tôi,
lấy danh dự hứa rằng sẽ vâng theo ý công tước phu nhân và cố trốn ra vào
ngày bà truyền bảo trốn, theo cách bà truyền bảo làm, nếu không, sáng mai
tôi sẽ lánh vào một nhà tu kín và tôi thề với anh tại đây là suốt đời tôi sẽ
không nói với anh lời nào nữa.

Fabrice im lặng.

— Hứa đi, Clélia nói, mắt rớm lệ, người cuống cuồng như hoảng loạn,

hứa đi không thì lần này là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau.
Anh làm cho cuộc sống của tôi trở nên kinh khủng quá, anh ở lại đây là vì
tôi và ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng của đời anh! Lúc đó Clélia
yếu đuối quá, phải tìm một chỗ tựa ở chiếc ghế bành to tướng ngày xưa đặt
ở giữa nhà nguyện để cho vị thế tử ở tù dùng, cô suýt ngất đi.

— Hứa gì đây? Fabrice chán nản hỏi.

— Anh biết rồi.

— Thế thì tôi thề sẽ tự giác lao vào một tai họa khủng khiếp và tự

buộc mình sống xa tất cả những gì mình yêu mến ở trên đời. Hãy hứa
những điều cụ thể. - Tôi thề sẽ vâng lời bà công tước và trốn đi vào ngày bà
muốn và theo cách bà muốn. Rồi tôi sẽ ra thế nào một khi đã xa cô!

— Phải thề là anh sẽ vượt ngục bất chấp sau đó xảy ra gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.