TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 420

— Thế nào? Cô đã nhất quyết lấy hầu tước Crescenzi khi không có tôi

ở đây nữa ư?

— Trời ôi! Anh cho tôi là người thế nào vậy?… Nhưng thôi, hãy thề

đi, nếu không tâm hồn tôi sẽ không có một chút nào yên tĩnh.

— Thế thì tôi thề là tôi sẽ trốn khỏi nơi này vào ngày Sanseverina phu

nhân truyền bảo, bất chấp những gì xảy ra từ nay đến lúc ấy.

Đoạt được lời thề của Fabrice xong thì Clélia cảm thấy mình yếu lả đi,

buộc phải cảm ơn chàng để rồi lui gót. Cô nói:

— Tôi đã sắp sẵn để sáng mai lánh vào tu viện nếu anh cứ khăng

khăng đòi ở lại đây. Nếu mà thế thì buổi gặp gỡ ngày hôm nay là lần gặp gỡ
cuối cùng trong đời tôi, tôi đã phát nguyện cùng với Đức Mẹ như vậy. Bây
giờ thì lúc nào có thể ra khỏi buồng, tôi sẽ đi xem xét bức tường ghê gớm ở
dưới tảng đá mới của cái lan can.

Ngày hôm sau, Fabrice thấy Clélia xanh xao đến xót cả lòng dạ. Từ

cửa sổ có chuồng chim, cô nói với anh:

— Chúng ta không nên ảo tưởng, bạn thân thương ạ. Vì tình cảm giữa

chúng ta có mang tội lỗi, cho nên tôi tin chắc là chúng ta sẽ gặp tai họa.
Anh sẽ bị phát hiện trong khi tìm cách vượt ngục và thế là vĩnh viễn hỏng
hoặc còn có thể hơn. Tuy vậy, con người vốn tính cẩn thận cho nên phải
vâng theo tính đó, tính cẩn thận dạy bảo ta phải tìm đủ mọi cách tự cứu. Để
xuống khỏi tháp lớn, anh cần có một cái dây bền chắc và dài hơn bốn mươi
sải tay. Mặc dù cố gắng hết sức từ khi biết dự định của nữ công tước, tôi chỉ
kiếm được một số dây nối cả lại mới đạt chừng mười sải. Theo nhật lệnh
của quan trấn thủ, tất cả những thừng, dây tìm thấy trong ngục thành đều bị
thiêu hủy, và mỗi tối, người ta cất giấu hết dây ở cái giếng, mặc dù thứ dây
này mỏng mảnh lắm, thường đứt nửa chừng khi kéo những gầu, thùng nhẹ
thôi. Nhưng anh hãy cầu nguyện Chúa, cầu nguyện Chúa xá tội cho tôi, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.