TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 427

CHƯƠNG XXI

Gần một năm về trước cái thời tai biến này, nữ công tước đã có một

cuộc gặp gỡ lạ lùng. Một hôm vào buổi chiều, bà cao hứng đi đột ngột về
lâu đài Sacca. Ở quán Colorno, trên ngọn đồi nhô cao bên bờ sông Pô. Bà
thích thú tô điểm cho ấp ấy. Bà ưa cái rừng rộng phủ trên ngọn đồi và giáp
liền với tòa lâu đài; bà chăm lo chỉ bảo người ta vạch ở đấy những đường
lối tỏa ra nhiều hướng đẹp mất. Một hôm hoàng thân bảo:

— Bọn cướp sẽ bắt cóc phu nhân mất, công tước phu nhân xinh đẹp ạ.

Một khu rừng mà người ta biết có phu nhân đi dạo thì không thể nào hoang
vắng được. Hoàng thân liếc nhìn bá tước, với ý định khêu gợi lòng ghen
tuông của ông.

— Tôi không sợ, thưa Điện hạ cao minh, nữ công tước đáp, dáng hồn

nhiên; tôi không sợ khi đi dạo trong rừng cây của tôi; tôi yên tâm khi nghĩ:
Ta không làm hại ai, thì ai thù ghét ta chứ?

Cái câu ấy, người ta cho là táo bạo, nó làm nhớ đến những lời phỉ báng

của bọn tự do trong xứ, những người này hỗn láo lắm. Cái hôm phu nhân đi
dạo mà ta nói ở đây, bà sực nhớ đến câu nói của quận vương, khi thấy một
người ăn mặc lôi thôi lếch thếch băng rừng đi theo bà một quãng xa. Bà tiếp
tục đi dạo, đến một khúc ngoặt không dự tính thì người lạ mặt trở nên ở gần
bà quá khiến bà đâm sợ. Phản ứng đầu tiên của bà công tước là gọi người
gác rừng mà đã bảo đứng cách đấy một nghìn bước, tại bồn hoa bên cạnh
lâu đài. Người lạ mặt vẫn có đủ thì giờ chạy đến bên bà và quỳ xuống chân
bà. Người ấy trẻ, rất xinh trai, áo của anh có những mảnh rách dài ba tấc,
nhưng mắt thì sáng rực ánh lửa của một tâm hồn nồng nhiệt.

— Tôi bị án tử hình, tôi là y sĩ Ferrante Palla, tôi và năm đứa con tôi

đói gần chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.