TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 431

thần tình, khiến nữ công tước kinh ngạc và lấy làm yên lòng. Bà nghĩ thầm:
“Sen đầm khó mà đuổi kịp anh ta”. Đúng đấy, anh điên mà.

— Anh ta điên, gia nhân nói với nữ công tước: Chúng tôi đều biết từ

lâu là cái anh tội nghiệp ấy say mê bà lớn. Những khi bà lớn tới đây, chúng
tôi thấy anh ta thơ thẩn ở những nơi cao nhất trong rừng và liền sau khi bà
lớn đi khỏi, thế nào anh ta cũng đến ngồi ở chính những nơi bà lớn đã dừng
lại. Anh ta chăm chú nhặt những đóa hoa rơi từ bó hoa của bà lớn và giắt
lên cái mũ khổ của anh ta để giữ lại lâu dài.

— Thế mà các người chưa bao giờ nói với tôi về những việc làm điên

rồ ấy, nữ công tước nói, hầu như với giọng trách mắng.

— Chúng tôi sợ phu nhân thuật lại với bá tước Mosca. Anh chàng

Ferrante đáng thương ấy hiền lành lắm! Anh chẳng hề làm hại ai và chỉ vì
anh ta thích ngài Napoléon của chúng ta mà người ta xử tử anh.

Công tước phu nhân không nói gì nữa với bá tước về cuộc gặp gỡ ấy;

vì từ bốn năm nay, đầy là điều đầu tiên bà giữ bí mật với bá tước cho nên
hàng chục lần, bà phải dừng lại đột ngột ở giữa một câu nói. Bà trở lại ấp
Sacca với nhiều vàng, Ferrante không ra mặt. Mấy hôm sau, bà lại trở về
đấy. Ferrante nhanh nhẹn đi theo bà một lúc, với khoảng cách một trăm
bước rồi thình lình lao tới như con chim cắt, và quì dưới chân bà như lần
đầu.

— Mười lăm hôm trước đây, ông ở đâu?

— Ở trên núi, quá Novi, để ăn cướp những người đánh la đi bán dầu từ

Milan trở về.

— Ông hãy nhận túi tiền này.

Ferrante mở túi tiền, lấy ra một đồng sequin cầm lên hôn rồi để vào

trong ngực áo và trả túi tiền lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.