TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 432

— Ông trả túi tiền lại cho tôi, thế mà ông lại đi ăn cướp!

— Quả vậy. Cái lệ của tôi là thế đấy, không khi nào tôi được phép có

quá một trăm francs. Thế mà bây giờ, mẹ lũ trẻ có tám mươi francs, còn tôi,
hai mươi francs, như vậy là tôi đã lạm thu năm francs, nếu như bây giờ
người ta treo cổ tôi thì tôi có điều hối hận. Tôi lấy đồng sequin này vì đó là
của phu nhân mà tôi thì yêu phu nhân.

Anh nói câu giản dị ấy bằng một giọng điệu tuyệt vời. “Hắn yêu thực

đấy!” Công tước phu nhân tự nhủ.

Hôm đó Ferrante có vẻ hoàn toàn hoảng loạn. Anh nói ở Parme có một

số người nợ anh sáu trăm francs, với số tiền ấy anh có thể sửa chữa cái lều,
nơi hiện các đứa trẻ tội nghiệp của anh bị cảm lạnh.

— Thế thì tôi ứng trước cho ông số tiền sáu trăm francs đó, nữ công

tước xúc động, nói. - Nhưng mà tôi là một con người của công pháp, đảng
đối lập sẽ vu khống tôi là mua chuộc mất?

Bà công tước cảm động hiến cho anh một chỗ trú ẩn ở Parme nếu anh

vui lòng hứa với bà là lúc này anh sẽ không thực hiện nhiệm vụ quan tòa
của anh trong thành phố, nhất là không thi hành một bản án tử hình nào
trong số mà anh bảo là chứa trong bụng

[103]

.

— Như thế thì nếu tôi bị treo cổ vì bất cẩn, Ferrante nói rất trịnh trọng,

tất cả những tên vô lại báo đời nhân dân đó sẽ sống lâu dài, thì đó là lỗi của
ai? Cha tôi sẽ nói thế nào khi đón tôi ở trên ấy?

Bà công tước nói với anh về các con anh, mà sự ẩm ướt có thể gây cho

chúng những bệnh chết người. Rốt cuộc, anh chịu nhận chỗ trú ẩn mà phu
nhân hiến cho.

Trong nửa ngày duy nhất mà công tước Sanseverina ở lại Parme từ khi

cưới phu nhân, ông đã chỉ cho bà một chỗ trốn lạ lùng ở góc phía nam lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.