TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 434

người được coi là nhà thơ lớn nhất ở Bắc Ý đó, và khóc cũng lắm. “Người
này hiểu lòng ta” bà nghĩ thầm. Ngày hôm sau, anh trở lại cũng vào giờ đọc
kinh Chào đức mẹ

[104]

cải trang làm gia nhân, mặc đồng phục người nhà

nữ công tước.

— Tôi không rời khỏi Parme; tôi nghe nói đến một chuyện ghê tởm

mà miệng tôi không buồn lặp lại. Nhưng tôi đã đến đây. Phu nhân hãy nghĩ
lại đi, từ chối thì phí. Sinh vật đứng trước mặt phu nhân có phải đâu là một
con nộm ở chốn triều đình, đây là một con người! Anh quì gối mà nói
những lời ấy và nói thiết tha, cho nên có giá trị. Anh nói tiếp: Ngày hôm
qua tôi tự bảo; nàng đã khóc trước mặt ta, như vậy hẳn nàng có đỡ khổ đi
phần nào.

— Nhưng thưa ông, ông phải nghĩ đến những hiểm nguy gì đang bao

vây ông! Ông sẽ bị bắt ở trong thành phố này mất!

— Người dân ủy sẽ nói với bà: “Thưa bà, chết sống có nghĩa gì khi

nghĩa vụ đã lên tiếng?” Còn con người đáng thương dày vò vì hết say mê
đạo đức từ khi nung nấu yêu đương, sẽ nói thêm: “Thưa công tước phu
nhân, một con người hào hiệp là Fabrice có lẽ sắp bị hại; đừng từ chối một
con người hào hiệp khác muốn hiến dâng tính mệnh cho bà! Đây là một tấm
thân sắt thép và một tâm hồn chỉ có một nỗi lo sợ trên đời là sợ phật ý phu
nhân”.

— Nếu ông còn nói đến tình cảm của ông với tôi thì tôi sẽ vĩnh viễn

cáo từ ông.

Buổi tối đó, công tước phu nhân có ý muốn báo cho Ferrante biết là sẽ

trợ cấp cho con anh một khoản tiền nhỏ, nhưng bà sợ anh nghe thấy thế thì
chạy đi tự tử mất.

Ferrante vừa ra khỏi, nữ công tước có những linh cảm đen tối; bà tự

nhủ; “Ta, ta cũng có thể chết, cầu Chúa cho được như vậy, và nhanh nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.