TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 435

lên! Giá ta có được một con người xứng đáng với danh hiệu là người để ký
thác Fabrice tội nghiệp của ta!”

Bà nảy ra một sáng kiến, bà lấy một tờ giấy dùng cái vốn thuật ngữ

luật học ít ỏi của mình viết một văn tự thừa nhận bà có nhận của ông
Ferrante số tiền hai mươi lăm nghìn francs với điều kiện nhất thiết là phải
trả cho bà Sarasine và năm người con của bà mỗi năm một khoản thực lợi
chung thân là một nghìn năm trăm francs. Bà viết thêm: “Ngoài ra, tôi lưu
tặng cho năm người con của Ferrante mỗi người một khoản thực lợi chung
thân là ba trăm francs với điều kiện là y sĩ Ferrante phải chăm sóc thuốc
men cho cháu tôi là Fabrice Del Dongo và coi nó như em. Tôi yêu cầu
Ferrante làm như vậy”. Bà ký tên, đề ngày trước đấy một năm và cất tờ giấy
ấy.

Hai hôm sau, Ferrante lại xuất hiện. Lúc đó cả thành phố xao xuyến về

cái tin Fabrice sắp bị hành hình. Cái nghi lễ đen tối ấy sẽ diễn ra ở trong
ngục thành hay dưới hàng cây khu công viên? Tối hôm đó nhiều thường
dân đi dạo qua trước cổng thành để cố xem thử người ta có dựng đoạn đầu
đài hay không, quang cảnh đó khiến Ferrante lo ngại. Anh gặp nữ công tước
đang đầm đìa nước mắt, và nghẹn ngào không nói nên lời; bà vẫy tay chào
anh và chỉ cho anh một chiếc ghế. Cải trang làm thầy dòng, hôm đó trông
Ferrante rất oai; anh không ngồi, anh quỳ xuống và lầm rầm cầu nguyện
Chúa một cách thành kính. Trong một phút mà nữ công tước có vẻ dịu đi,
anh tạm ngừng cầu nguyện, vẫn cứ tư thế cũ mà nói một lần nữa là anh hiến
dâng tính mạng.

— Ông hãy nghĩ lại về điều ông nói đi, bà công tước kêu to, mắt long

lên sau khi khóc báo hiệu là cơn tức giận đã vùng lên át sự xúc động trìu
mến.

— Nó hiến dâng tính mệnh nó để trở triệt số phận của Fabrice hoặc để

báo thù cho anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.