TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 436

— Cũng có một dịp nào đó tôi có thể nhận sự cống hiến tính mệnh của

ông.

Công tước phu nhân nhìn Ferrante một cách chăm chú và nghiêm nghị.

Mắt anh sáng niềm vui mừng. Anh vội vã đứng dậy và đưa hai tay lên trời.
Bà công tước đi lấy cái giấy cất giấu ở ngăn kín một cái tủ lớn bằng gỗ
hạnh đào. Bà bảo Ferrante:

— Ông đọc đi!

Đó là cái văn tự lưu tặng tiền cho con anh ta, và chúng tôi đã nói đến.

Nước mắt và những cơn nghẹn nấc không để cho Ferrante đọc đến đoạn
cuối, anh sụp quì xuống.

— Ông trả lại cái giấy cho tôi, bà công tước nói, và lấy tờ giấy đưa vào

ngọn nến, đốt ngay dưới mắt anh. Bà nói tiếp:

— Không nên để lộ tên tôi nếu như ông bị bắt và bị xử tử; thật vậy,

việc này là việc đứt đầu đối với ông.

— Tôi biết mà làm thiệt hại được cho tên bạo chúa là chết vui chết

sướng. Lại càng vui sướng hơn không biết bao nhiêu vì được chết cho phu
nhân! Điều này dứt khoát và thông cảm rồi thì xin phu nhân vui lòng đừng
nhắc tới cái chi tiết tiền bạc nữa; nhắc đến sẽ khiến cho tôi cảm thấy có một
sự nghi ngờ nhục cho tôi.

— Nếu ông bị liên lụy thì tôi cũng có thể bị và theo sau tôi là Fabrice,

bà công tước đáp. Chính vì lý lẽ ấy chứ không phải vì tôi nghi ngờ gì lòng
dũng cảm của ông, mà tôi đòi cái người đã đâm thủng quả tim tôi phải đầu
độc chứ không phải bị đâm chết. Cũng vì cái lẽ rất quan trọng đối với tôi đó
nên tôi truyền lệnh cho ông phải làm đủ mọi cách để thoát nạn.

— Tôi sẽ thực hiện trung thành, đúng đắn và thận trọng. Thưa phu

nhân, tôi dự kiến việc trả thù của tôi sẽ hòa hợp với việc trả thù của phu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.