TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 448

thứ hai - như chúng tôi đã nói - mà ra, cái cửa mở ra trên mái một bót lính
lớn. Do tính gàn dở thường có ở người bệnh, khi tướng Fabio Conti bắt đầu
nói được thì ông cho ngay hai trăm lính lên đóng ở cái bót gác cũ đó, cái
bót gác bỏ bê từ hai thế kỷ nay. Ông nói người ta đầu độc ông xong, nay lại
muốn ám sát ông ngay trên giường và hai trăm lính ấy phải bảo vệ ông. Ta
có thể đoán cái biện pháp bất ngờ ấy có tác dụng thế nào đối với tâm hồn
Clélia; cô gái hiếu hạnh cảm thấy mình đã phản bội cha mình quá lắm, một
người cha hầu như bị đầu độc và suýt chết vì quyền lợi của một tù nhân mà
mình yêu dấu. Cô nhìn thấy mệnh Trời trong việc hai trăm lính kia được
đưa lên bót gác. Trời cấm cô không được làm gì thêm nữa, không được giải
thoát cho Fabrice.

Tuy nhiên ai ở Parme cũng nói đến cái chết sắp tới của Fabrice. Người

ta còn bàn luận về vấn đề buồn thảm ấy ở ngay lễ mừng cưới tiểu thư Giulia
Crescenzi. Chỉ vì một chuyện cỏn con như thế, một nhát kiếm vụng về đâm
phải một kép hát, mà một công tử vọng tộc như Fabrice bị giam cầm chín
tháng ròng, mặc dù có sự che chở của quan thủ tướng, thì hẳn là có vấn đề
chính trị trong vụ này. Thế thì có lo cho hắn thêm nữa cũng hoài công,
người ta nói như vậy; nếu nhà cầm quyền thấy không tiện xử tử nó ở nơi
công cộng thì nay mai hắn sẽ chết vì bệnh thôi. Một người thợ khóa gọi đến
chữa khóa ở lầu tướng Conti nói về Fabrice như là một tù nhân đã bị thủ
tiêu lâu rồi, mà người ta không báo tin vì lý do chính trị. Câu nói của người
thợ ấy khiến Clélia phải nhất quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.