TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 451

một anh hùng thời hiệp sĩ, anh nghĩ đến Clélia một lát. Anh thầm nghĩ:
“Mình đã khác biết bao với cái anh chàng Fabrice trai lơ và phóng túng khi
vào chỗ này chín tháng trước đây!”. Rồi anh bắt đầu tụt từ độ cao lạ lùng ấy
xuống. Anh kể là mình hành động như một cái máy, không khác gì leo dây
giữa ban ngày trong một vụ đánh cuộc với bạn hữu. Đến quãng giữa, thình
lình anh thấy đôi cánh tay rã rời, mất hết sức; anh nhớ như có buông dây ra
một thoáng nhưng rồi nắm lại ngay. Có lẽ anh đã níu các bụi cây khi leo dọc
theo các bụi đó và nó làm anh xây sát. Từng lúc anh thấy đau nhói giữa hai
vai, đau đến nỗi không thở được. Anh bị đu đưa một cách quá khó chịu, cứ
từ cái dây bị đưa chập vào các bụi cây. Nhiều con chim khá lớn và chạm
vào người anh. Mấy lượt đầu, anh ngỡ là bị đánh trúng bởi những kẻ từ trên
thành leo xuống, đi theo đường dây của anh để đuổi bắt anh và anh chuẩn bị
chống cự. Cuối cùng anh xuống đến chân tháp lớn không bị tai nạn gì khác
ngoài đôi chân tay đẫm máu. Anh thuật lại rằng từ đoạn giữa tháp, cái lũy
của tháp rất có ích cho anh. Anh cọ sát tường trong khi tụt xuống và cây cỏ
mọc trong kẹt đá giữ anh lại được nhiều lắm. Khi xuống thấp, giữa các khu
vườn lính, anh va phải một cây keo, ở trên trông xuống thì ngỡ chỉ cao trên
dưới một thước rưỡi không ngờ lại cao năm sáu thước. Một tên say rượu
ngủ ở đó tưởng có kẻ trộm. Rơi từ trên cây xuống, tay anh gần trật khớp
xương. Anh toan chạy đến lũy ngoài, nhưng theo anh nói, thì anh cảm thấy
chân nhẹ như bấc, anh hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa. Dù rất
nguy hiểm, anh vẫn phải ngồi xuống và uống chút rượu mạnh còn thừa.
Anh thiếp đi trong mấy phút, không còn biết mình đang ở đâu; khi tỉnh lại,
anh không hiểu làm sao mình ở trong buồng lại nhìn thấy cây cối.

Nhưng rồi thực tế khủng khiếp cũng trở về với anh và anh đi đến lũy

tức khắc. Anh leo lên bờ lũy qua một thang gấp cao rộng. Anh lính gác ở đó
đang ngáy trong chòi canh. Anh thấy có một cỗ đại bác nằm vật trên cỏ; anh
buộc cái dây thứ ba vào đó, dây ấy hụt mất một ít, cho nên anh rơi vào một
cái hố lầy lội có khoảng ba tấc nước. Trong khi anh đứng lên và cố tìm hiểu
mình đang ở đâu thì thấy có hai người ôm choàng lấy mình: Anh thoáng sợ.
Nhưng rồi anh liền nghe có tiếng thầm thì bên tai; “Chao ôi! Ông lớn! Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.