TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 455

— “Chắc anh tưởng tôi sắp biếu anh mấy nghìn francs? Ấy không đầu!

Tôi biết anh, anh là một thi sĩ, anh sẽ ngốn hết số tiền ấy ngay. Tôi tặng anh
cái điền trang Ricciarda nhỏ ở cách Casal Maggiore một dặm đường”. Ngây
dại vì sung sướng. Ludovic quì xuống dưới chân nữ công tước dùng tiếng
lòng tha thiết bảo rằng anh góp sức cứu đức cha Fabrice quyết không phải
vì tiền; anh có lòng trìu mến đặc biệt đối với Fabrice kể từ khi anh có vinh
hạnh là người đánh xe thứ ba của bà lớn.

Khi con người có lòng hiệp nghĩa đó tưởng mình đã bắt một bà lớn cao

sang như vậy quan tâm vừa đủ thì anh xin cáo từ; nhưng với đôi mắt sáng
rực, phu nhân phán:

— Ở đây đã.

Bà không nói gì, chỉ đi lại trong buồng quán, thỉnh thoảng nhìn

Ludovic với đôi mắt lạ lùng. Thấy việc đi bách bộ của phu nhân kéo dài bất
tận, cuối cùng anh đành phải lên tiếng:

— Bà lớn đã cho con một món quà quá lớn, ngoài sức tưởng tượng của

một kè hèn mọn, vượt quá xa những công sức nhỏ mọn con được vinh dự
bỏ ra để giúp bà lớn, cho nên con chân thành cảm thấy không nên nhận điền
trang Ricciarda kia. Con hân hạnh xin hoàn lại cho bà lớn và chỉ cầu xin bà
lớn cho con một món trợ cấp bốn trăm frăng.

— Trong đời anh có mấy lần, nữ công tước nói với vẻ kiêu kỳ hết sức

u uất, có mấy lần nghe nói tôi từ bỏ một dự định tôi đã một lần tuyên bố?

Nói xong câu ấy, nữ công tước lại đi bách bộ tiếp mấy phút nữa. Rồi

đột ngột dừng lại, bà kêu lên:

— Vì ngẫu nhiên và vì nó biết làm cho cô bé đó yêu thích cho nên nó

mới được cứu sống! Nếu nó không đáng yêu thì nó chết rồi. Anh có thể
chối cãi điều đó không? Nữ công tước vừa nói vừa xông đến Ludovic với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.