TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 474

cùng máu mủ nhưng không biết gì về những lo nghĩ thiết nhân nhất của ta
và mỗi năm chỉ gặp có một lần.

Một hôm nữ công tước đang ở Locarno cùng với Fabrice, bà hầu tước

và hai người con gái, cha bề trên và cha xứ đến chào hai phu nhân. Cha bề
trên vốn có cổ phần trong một hãng buôn cho nên theo dõi thời sự đều đặn,
buột miệng nói:

— Quận vương Parme đã qua đời!

Mặt nữ công tước tái nhợt. Bà chỉ đủ can đảm hỏi:

— Người ta có thuật chi tiết?

— Không, cha bề trên đáp. Tin báo chỉ cho hay việc người qua đời mà

thôi, và việc đó là chắc chắn.

Nữ công tước nhìn Fabrice, ”Ta làm việc ấy vì nó, bà tự nhủ; ta có thể

làm những điều nghìn lần xấu hơn, vậy mà ở trước mặt ta, nó thản nhiên, nó
nghĩ đến một người khác!” Nữ công tước không đủ sức chịu đựng cái ý
nghĩ cay đắng đó, bà ngất đi. Mọi người xúm xít cứu chữa cho bà; khi hồi
tỉnh, bà để ý thấy Fabrice không chạy chữa tích cực bằng cha bề trên và cha
xứ, anh mơ màng như thường lệ. “Hắn nghĩ đến việc trở về Parme - nữ
công tước nghĩ thầm - và phá đám cuộc hôn nhân giữa Clélia và hầu tước.
Nhưng ta sẽ chặn tay nó“. Sực nhớ có hai vị cha cố, bà vội vàng nói: - Ngài
là một vương chủ vĩ đại, bị vu khống quá nhiều. Sự mất mát nầy quá lớn
đối với chúng tôi!

Hai vị cố đạo về rồi, bà công tước bảo mình sắp đi ngủ, để được ngồi

một mình. Bà tự nhủ:

“Muốn cẩn thận thì hẳn là ta phải chờ một hai tháng rồi mới trở về

Parme, nhưng ta cảm thấy không thể có sự kiên nhẫn ấy. Ở đây ta đau khổ
quá. Cảnh tượng Fabrice luôn luôn mơ màng và im lặng, lòng ta không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.