TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 476

đầu ta với lũ chúng nó. Nhưng mà trước hết phải không để cho bị bắt.

Chưa mặc đủ sống áo, nữ công tước chạy trốn tận cuối vườn, bà đã

nghĩ tới việc leo qua một bức tường con để chạy thoát ra đồng. Nhưng bà
thấy có người vào phòng. Bà nhận ra Bruno, người thủ hạ tâm phúc của bá
tước. Anh ta đứng một mình với chị hầu phòng của bà. Bà lại gần cửa sổ
dòm vào. Bruno đang nói về những vết thương của mình với chị hầu phòng.
Bà về buồng mình. Bruno gần như quì xuống dưới chân bà để van xin bà
đừng nói lại với bá tước cái giờ khuya khoắt buồn cười mà anh ta đến đây.

— Quận vương vừa qua đời, Bruno nói tiếp, tức khắc bá tước ra lệnh

cho các trạm không được cung cấp ngựa cho thần dân đất Parme. Vì vậy tôi
đã đi đến sông Pô với ngựa nhà. Nhưng từ dưới thuyền lên, xe tôi bị lật, gãy
nát và tôi bị trật khớp, nặng đến nỗi không thể đi qua được đúng với bổn
phận của tôi.

— Này! Nữ công tước đỡ lời. Bây giờ là ba giờ sáng tôi sẽ nói anh đến

lúc trưa. Nhưng nhớ đừng nói khác tôi.

— Tôi biết bà lớn có lòng tốt, tốt lắm.

Chính trị ở trong một tác phẩm văn học là một phát súng ngắn giữa

cuộc hòa tấu, một cái gì thô bạo, tuy nhiên không thể không đủ chú ý.

Chúng tôi sắp nói đến những việc xấu xa mà vì nhiều lẽ chúng tôi

muốn im đi hơn; nhưng chúng tôi buộc phải đi vào những sự biến thuộc
lĩnh vực chuyên môn của chúng tôi bởi vì sân khấu của nó là quả tim của
các nhân vật.

— Nhưng lạy Chúa! Vị quận vương vĩ đại ấy qua đời như thế nào?

Nữ công tước hỏi Bruno.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.