TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 485

— Thực ra, cả phu nhân và tôi đều không cần xa hơn. Nếu đến Naples

mà phu nhân cho tôi một chỗ ngồi trong buồng lô nhà hát San Carlo và một
con ngựa thì tôi thỏa mãn lắm rồi. Không phải vì xa xỉ người hay ít mà phu
nhân và tôi có vị thứ trong xã hội, mà vì sự thích thú của những người hiểu
biết đến uống chén trà ở nhà chúng ta.

— Thế nhưng, nữ công tước đáp, điều gì sẽ xảy ra trong ngày tai hại

nếu bá tước không nhúng tay vào như em hy vọng bá tước sẽ làm thế trong
tương lai?

— Quân đội sẽ kết luận với dân chúng, sẽ có ba ngày giết chóc và đốt

phá (bởi vì cẩn phải một trăm năm nữa thì ở xứ này chế độ cộng hòa mới
hết là một sự phi lý) rồi mười lăm ngày cướp bóc cho đến khi có hai hay ba
trung đoàn do nước ngoài cung cấp đến kìm lại. Ở giữa quần chúng
Ferrante Palla dũng cảm và điên cuồng như thường lệ. Có lẽ anh ta có
chừng một tá bạn hữu phối hợp với anh ta, do đó Rassi sẽ dựng lên một vụ
phiến loạn lừng lẫy. Điều chắc chắn là Palla thì quần áo rách rưới không thể
tưởng tượng được, mà vàng thì lại phân phát đầy tay.

Nữ công tước lòng đầy say sưa khâm phục trước những tin tức ấy, vội

vã đi cảm tạ thái phi.

Khi phu nhân vào phòng, bà mệnh phụ lo về trang phục trao cho phu

nhân chiếc chìa khóa con bằng vàng mà người ta mang ở thắt lưng, biểu
tượng của uy quyền tối cao ở phần cung điện thuộc quyền thái phi, Clara
Paolina vội vàng xua mọi người ra khỏi phòng. Khi còn một mình với bà
bạn thái phi chỉ nói úp mở một hồi, không có gì rõ ràng cả. Nữ công tước
không hiểu sao nên cũng chỉ trả lời dè dặt. Cuối cùng thái phi khóc òa và
ngả vào vòng tay của nữ công tước. Bà kêu lên:

— Thời hỏa hoạn của tôi sắp trở lại, con tôi đối xử với tôi còn tệ hơn

bố nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.