TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 486

— Đó là điều tôi phải chặn đứng! Nữ công tước hăng hái đáp. Tuy

nhiên trước hết tôi cần được Công nương anh minh hạ cố tiếp nhận lòng
biết ơn trọn vẹn và lòng thành kính sâu sắc của tôi.

— Phu nhân nói gì thế? Thái phi chột dạ hỏi, lòng thấp thỏm lo nữ

công tước từ chức.

— Nội là hễ khi nào Công nương cho phép tôi quay cái cằm rung rinh

của ông phỗng trên bệ sưởi kia về bên phải thì đồng thời cũng xin Người
cho phép tôi gọi sự việc bằng tên thật của nó.

— Chỉ có thế thôi ư, công tước phu nhân thân mến? Clara Paolina kêu

lên và đứng dậy đi nhanh đến bên cái tượng, tự tay chữa cho nó ngay ngắn.

- Bà tổng quản đại thần của tôi cứ tha hồ nói, thái phi bảo với giọng

điệu rất dễ yêu.

— Thưa Công nương! Nữ công tước nói, Công nương đã thấy rõ tình

thế chúng ta, Công nương và tôi đang lâm vào cảnh nguy hiểm nhất, bản án
kết tội Fabrice chưa được hủy bỏ, vì thế ngày nào họ muốn gạt bỏ tôi và
làm nhục Công nương thì họ bắt nó vào tù lại. Chỗ đứng của chúng ta xấu
hơn lúc nào hết về phần tôi, tôi kết hôn với bá tước Mosca và chúng tôi sẽ
đến ở Naples hoặc Paris. Sự bạc bẽo của người ta đối với bá tước hiện nay
đã khiến ông hoàn toàn tởm lợm công vụ và nếu không vì quyền lợi của
Công nương thì tôi chỉ khuyên bá tước ở lại trong cảnh hổ lốn này khi nào
tân quận vương ban cho ông một số tiền lớn. Tôi xin phép được giải thích
cho Công nương thấy rằng khi bá tước xuất chính, ông có một trăm ba
mươi nghìn francs thì giờ đây ông cũng chỉ mới có được hai mươi nghìn
francs thực lợi mà thôi. Đã từ lâu, tôi thôi thúc ông nghĩ tới gia sản, nhưng
đều hoài công. Trong khi tôi vắng mặt, ông kiếm chuyện với bọn trung thần
thuế khóa của hoàng thân, chúng là những tên ăn cắp, ông thay thế chúng
bằng những tên ăn cắp khác, những tên này đã biếu ông tám trăm nghìn
francs.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.