TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 487

— Thế ư? Thái phi sửng sốt kêu. Trời ơi! Tôi bực về chuyện này quá!

— Thưa Công nương, nữ công tước rất bình tĩnh nói, có nên quay mũi

ông phỗng về bên trái không ạ?

— Không đâu, lạy Chúa! Nhưng tôi bực vì nỗi một người tư cách như

bá tước lại nghĩ đến cách kiếm chác ấy!

— Nếu không ăn cắp như thế thì đã bị tất cả những người lương thiện

khinh bỉ.

— Trời ơi! Có thể như thế được chăng?

— Thưa Công nương, nữ công tước đáp, trừ người bạn tôi, hầu tước

Crescenzi, anh ta có ba hay bốn trăm nhìn francs lợi tức, còn thì ai ở đây
cũng ăn cắp hết. Làm thế nào để khi ăn cắp ở một xứ mà lòng biết đối với
những công trạng lớn nhất không lâu bền được tròn một tháng? Cho nên chỉ
có tiền bạc là thực, là sống sót sau sự thất sủng.

- Tôi sẽ mạn phép nói những sự thật dữ dội đấy, thưa Công nương.

— Tôi cho phép phu nhân. Tôi ấy, thái phi thở dài não nuột nói, tuy

những sự thật ấy làm tôi day dứt khó chịu lạ.

— Thế thì thưa Công nương, hoàng thân lệnh nam là một người rất

mực lương thiện nhưng ngài có thể làm khổ Công nương còn hơn Tiên
vương. Tiên vương có bản lĩnh gần như mọi người. Vương chủ ngày nay
không chắc giữ được một ý định ba hôm liền. Vì vậy muốn tìm ở Người,
phải luôn sống bên cạnh Người và đừng để Người nói chuyện với kẻ khác.
Vì chân lý đó không khó tìm ra cho lắm, cho nên đảng cực đoan mới, do hai
đầu óc cứng cỏi điều khiển, là Rassi và nữ hầu tước Raversi, sẽ tìm cách
đem đến cho hoàng thân một ả nhân tình. Ả nhân tình ấy được phép làm
giàu và phân phát một số chức vụ hạ cấp, nhưng ả phải bảo đảm với đảng
về ý chí kiên định của vương chủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.