TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 489

CHƯƠNG XXIV

Nữ công tước tổ chức những dạ hội mê hồn ở cung điện, nơi đây chưa

bao giờ được thấy nhiều hoan hỉ như vậy. Phu nhân cũng chưa bao giờ đáng
yêu như trong mùa đông này, tuy bà đang sống giữa cảnh nước sôi lửa
bỏng. Cũng phải nói là trong mùa đông bấp bênh đó, bà chưa có đến hai lần
nghĩ ngợi một cách âu sầu khổ sở về sự thay đổi lạ lùng của Fabrice. Ông
hoàng thân trẻ đến các buổi dạ hội của mẹ rất sớm, và bà mẹ luôn luôn bảo
con:

— Vương nhi đi đi mà trị nước. Ta cam đoan ở trên bàn giấy của

vương nhi có hơn hai mươi biểu cáo đợi được chuẩn hay bác bỏ và ta không
muốn Châu Âu vu cho ta làm cho con ta trở nên một ông vua lười biếng, để
trị vì thay con.

Những ý kiến đó thất thế ở chỗ cứ được đưa ra không đúng lúc tí nào,

vào khi mà Điện hạ đã chiến thắng được rụt rè e ngại, sắp tham gia một trò
vui lạ mà người lấy làm thích thú. Mỗi tuần hai lần, có những cuộc dã ngoại
mà nữ công tước cho những phụ nữ xinh đẹp nhất trong giới thị dân tham
dự, lấy cớ là phải thu phục lòng tin yêu của dân chúng cho quận vương. Là
linh hồn của những hội vui ấy, nữ Công tước hy vọng là một trong số những
nữ thị dân xinh đẹp thèm khát ghê gớm cái số đỏ của thị dân Rassi đó, sẽ có
một người bộc bạch với hoàng thân một trong những trò vô lại đầy rẫy của
hắn. Thế mà hoàng thân thì trong một ảo tưởng thơ ngây, cứ mơ được có
một nội các đạo đức.

Rassi quá đủ tinh ý để cảm thấy những dạ hội huy hoàng ở sân chầu bà

thái phi, do kẻ thù của hắn điều khiển, nguy hiểm cho hắn dường nào. Hắn
đã không muốn trao bản án rất hợp thức về Fabrice cho bá tước Mosca, thì
giữa nữ công tước và hắn phải có một người lui khỏi triều đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.