TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 496

trọng như thế này. Hoàng thân cầm bàn tay nữ công tước lên hôn một cách
nồng nhiệt và nói:

— Sao phu nhân không là đàn ông nhỉ? Là đàn ông thì tôi sẽ nhận

được một lời khuyên bảo tốt đẹp. Rassi vừa đặt lên bàn giấy tôi một trăm
tám mươi hai tờ cung khai về những kẻ coi là đã hạ sát phụ vương. Ngoài
các tờ cung, còn có một bản cáo trạng dài trên hai trăm trang, tôi phải đọc
tất cả những thứ ấy, ngoài ra tôi đã hứa không hở gì cho bá tước biết cả.

Việc này đưa thẳng đến những nhục hình, hắn đã muốn tôi bắt cóc

ngay ở địa phận nước Pháp, gần Antibes, nhà thơ lớn Ferrante Palla, mà tôi
mến phục không biết bao nhiêu. Nhà thơ sống ở đấy dưới cái tên Poncet.

— Cái ngày mà Điện hạ cho treo cổ một tên tự do, thì từ ngày đó,

Rassi sẽ được xích chặt vào nội các bằng những xiềng sắt và đó là điều ông
ta mong muốn hơn hết, nhưng mà cũng từ đó Điện hạ không thể nào đi dạo
mát nếu không báo trước ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Tôi sẽ không bẩm lại
với thái phi, cũng không mách với bá tước cái tiếng yêu thương Điện hạ
vừa buột miệng, nhưng vì theo lời thề nhậm chức của tôi, tôi không được
dấu điều gì với thái phi, cho nên tôi rất sung sướng nếu Điện hạ vui lòng
nói với lệnh mẫu hậu những điều Người vừa để lộ với tôi.

Cái ý ấy khiến hoàng thân khuây khỏa nỗi đau biểu diễn hỏng đang đè

nặng lòng mình.

— Thế thì phu nhân hãy đi bảo với mẹ tôi đi, tôi vào buồng lớn của

Người đây.

Hoàng thân rời hậu trường, đi qua phòng khách, đưa mắt nghiêm nghị

bảo quan lễ thần và quan trợ tá võ phòng trực ban theo hầu mình lui ra. Về
phần thái phi, bà vội vã rời diễn trường. Bà tổng quản lý đại thần vào buồng
lớn thì cúi rạp người chào mẹ con quận vương rồi lui ra. Có thể đoán các
ông lớn bà lớn xôn xao như thế nào, những việc như thế làm cho triều đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.