TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 497

trở nên rất vui nhộn. Sau một tiếng đồng hồ, đích thân quận vương mở cửa
ra gọi nữ công tước, Thái phi đang khóc, quận vương mặt mày biến sắc.

“Đây là những người nhu nhược đang có điều bực tức, nữ công tước tự

nhủ, họ đang kiếm cớ để trút giận lên đầu một người nào”. Thoạt tiên, mẹ
con họ tranh nhau kể chi tiết cho bà nghe, trong những câu trả lời, bà cẩn
thận không đưa ra một ý kiến nào hết. Trong suốt hai tiếng đồng hồ khổ sở,
ba diễn viên của tấn kịch chán phèo này không hề rời bỏ vai trò mà chúng
tôi vừa nói đến. Quận vương thân đi lấy hai cặp da giấy tờ to tướng mà
Rassi đã đặt lên bàn ngài, ra khỏi buồng lớn của thái phi, ông thấy cả triều
đình chờ đợi. “Các ngài hãy đi đi, để cho tôi yên”! Hoàng thân kêu lên,
giọng rất bất nhã, giọng ấy chưa ai từng thấy ở ngài bao giờ. Ngài không
muốn người ta trông thấy ngài tự ôm hai chiếc cặp, một ông hoàng thì
không được mang xách gì cả. Quần thần biến đi trong nháy mắt. Khi trở lại,
ngài chỉ thấy những người hầu phòng đang tắt nến. Ngài giận dữ đuổi họ đi
cùng với tướng Fontana tội nghiệp, người trợ tá võ phòng trực ban đã vụng
về ở lại vì mẫn cán.

Khi trở về buồng, hoàng thân tức tối nói với nữ công tước:

— Tối nay ai cũng cố tình chọc tức tôi!

Ngài tin là nữ công tước rất thông minh, cho nên ngài quá giận sao bà

cứ khăng khăng không chịu nói cho một ý kiến, về phần bà, bà kiên quyết
không nói gì cả trước khi người ta ngỏ ý rõ ràng hỏí ý kiến của bà. Hoàng
thân có ý thức về thể diện, cho nên phải chờ nửa giờ dằng dặc nữa, ngài
mới chịu nói:

— Nhưng thưa nữ công tước, bà không có ý kiến gì cả ư?

— Tôi có bổn phận ở đây để phục vụ vương phi và quên nhanh những

điều người ta nói trước mặt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.