TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 510

đã gọi viên chủ ngục thành phố đến. Giá anh cháu em chịu ngồi tù ở đó thì
không ngày nào nó lại không đến uống trà với em. Điều đáng sợ là cả anh
lẫn em đều không thể nói với hoàng thân là chúng ta ngại thuốc độc, thuốc
độc do tay Rassi bỏ; ngại như thế, hoàng thân sẽ cho là vô đạo. Tuy nhiên,
nếu em yêu cầu thì anh sẵn sàng vào cung; nhưng anh cầm chắc lời đáp rồi.
Anh còn muốn nói hơn thế, anh hiến cho em một phương kế mà anh không
dùng cho anh. Từ khi có quyền binh ở đây, anh chưa hề giết hại một người
nào và em biết là về phương diện này, anh ngốc đến nỗi một đôi khi, lúc
hoàng hôn xuống, anh nghĩ đến hai tên gián điệp mà anh cho bắn hơi vội
vàng ở Tây Ban Nha. Ấy đấy, em có muốn anh trừ khử Rassi cho em
không? Nó nguy hiểm cho Fabrice vô kể, nó dùng việc sát hại Fabrice như
một phương tiện để trục anh đi.

Đề nghị của bá tước khiến nữ công tước rất vui lòng, nhưng bà không

chấp nhận. Bà nói với bá tước:

— Em không muốn khi chúng ta lui về nghỉ dưới bầu trời. Naples rực

rỡ, anh có những ý nghĩ u ám lúc vào đêm.

— Nhưng mà, em thân yêu ạ, hình như chúng ta chỉ có thể lựa chọn

trong những ý nghĩ u ám mà thôi. Em sẽ ra thế nào, cả anh cũng sẽ ra thế
nào nếu Fabrice bị một chứng bệnh nào đó mang đi?

Hai bên càng tranh luận hăng hơn trên ý định này; cuối cùng nữ công

tước chấm dứt bằng một câu:

— Rassi được sống là nhờ em yêu anh hơn yêu Fabrice. Không, em

không muốn đầu độc tất cả những buổi tối mà chúng ta sẽ thức với nhau
trong tuổi già.

Nữ công tước chạy đến ngục thành. Tướng Fabio Conti lấy làm sung

sướng được đưa luật nhà binh ra để ngăn trở bà: Không ai được vào một
nhà ngục quốc gia nếu không có lệnh chỉ do quận vương ký.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.