TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 515

mạnh dạn nhìn trực diện mấy anh lính, cô định nói chuyện với viên trung sĩ
chỉ huy họ, nhưng anh này đi vắng. Clélia lao đến cái cầu thang con xoáy
trôn ốc quanh một chiếc cột trụ; bọn lính ngẩn người nhìn cô, nhưng không
dám nói gì, tuồng như vì thấy chiếc khăn choàng ren và cái mũ của cô. Đến
tầng một, không có ai cả; nhưng đến tầng hai, mới vào đến đầu cái hành
lang có ba cửa song sắt chắn lối, cái hành lang đưa đến buồng Fabrice, như
bạn đọc hẳn còn nhớ, cô gặp một người gác cửa mới mà cô chưa quen biết.
Người ấy sợ sệt nói:

— Hắn chưa ăn đến!

— Tôi biết, Clélia kiêu hãnh đáp. Người ấy không dám cản cô. Đi

được hai mươi bước, Clélia gặp một người gác cửa thứ hai ở bậc đầu cái kệ
gỗ sáu cấp đưa lên buồng Fabrice. Viên gác cửa già mặt đỏ gay kiên quyết
nói:

— Thưa tiểu thư, tiểu thư có lệnh của quan trấn thủ không ạ?

— Ông không biết tôi sao?

Clélia lúc ấy như có một mãnh lực phi thường thúc đẩy, cô cuống

cuồng lên. “Ta phải cứu chồng ta” cô tự nhủ.

Trong khi viên gác cửa già kêu “Nhưng bổn phận tôi không cho

phép…” thì Clélia đã lên nhanh sáu bậc thang. Cô xông đến cửa; một chìa
khóa to tướng nằm trong ổ khóa. Cô phải dùng hết sức mình mới vặn được
chìa khóa. Lúc ấy viên gác cửa già dở say dở tỉnh nắm gấu áo cô lại, cô lao
vào buồng, đóng sập cửa làm rách áo; vì người gác cũng xô cửa để vào
theo, nên thuận tay, cô đẩy cái chốt, cài chặt cửa. Cô nhìn trong buồng, thấy
Fabrice đang ngồi trước một cái bàn con có dọn thức ăn. Cô xông đến, lật
đổ bàn, và nắm tay Fabrice, cô hỏi:

— Anh đã ăn chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.