TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 517

Tuy nhiên anh mới sắp sửa ăn thì em vào, và anh đã không động tới những
thức ăn ấy.

Fabrice nói thao thao về những hình ảnh gớm ghiếc của người ngộ độc

để xua đuổi nỗi bực tức anh đọc thấy trong đôi mắt Clélia. Cô nhìn anh một
lát, lưỡng lự giữa hai tình cảm trái ngược nhau nhưng đều kịch liệt, rồi ngã
vào lòng anh. Có tiếng ồn ào ngoài hành lang; người ta mở, đóng ba cánh
cửa sắt ầm ầm, người ta nói, người ta hét.

— Chao ôi! Giá anh có vũ khí thì hay! Fabrice nói. Chúng tước vũ khí

rồi mới cho anh vào đây. Chắc là chúng đến để kết liễu anh. Vĩnh biệt
Clélia của anh! Anh cảm tạ cái chết này bởi vì đó là cơ hội để anh đạt hạnh
phúc.

Clélia ôm hôn Fabrice và trao cho anh một con dao găm nhỏ, cán ngà,

lưỡi không dài hơn lưỡi dao díp. Cô nói: Anh đừng để bị giết, hãy cố chống
đỡ đến phút cuối, chú abbé của em mà nghe thấy, chú sẽ cứu anh, chú can
đảm và đôn hậu đấy. Em ra nói chuyện với lũ chúng nó đây.

Clélia nói thế rồi lao đến cửa. Cô nắm chốt cửa quay đầu về phía

Fabrice, nói tiếp sôi nổi:

— Nếu anh không bị giết, thì thà là cứ để cho chết đói còn hơn động

vào một thức gì. Hãy luôn luôn mang chiếc bánh kia trong người.

Tiếng huyên náo đến gần, Fabrice ôm nàng ngang lưng đẩy vào, chiếm

chỗ của nàng cạnh cửa, và đẩy mạnh cánh cửa, anh lao xuống cái cầu thang
nhỏ sáu cấp. Với con dao nhỏ cán ngà trên tay, anh xuýt đâm thủng chiếc áo
gilê của tướng Fontana. Phụ tá võ phòng của quận vương Fontana vội vàng
lùi lại và kinh hãi thét lớn:

— Ấy tôi đến cứu ông đây mà, ông Del Dongo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.