TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 522

thoát cho Fabrice. Ôi! Fabrice thân thương! Bà nghĩ tiếp, số đã định là ta cứ
làm nát tim Fabrice vì những điều dại dột của ta!”.

Nữ công tước phải mất nhiều thì giờ và phải làm duyên làm dáng

nhiều mới đưa được hoàng thân trở về với những lời lẽ yêu đương nồng
nhiệt; nhưng người vẫn rất ngại ngùng, lo lắng. Chỉ có trí tuệ của người lên
tiếng, tâm hồn người trơ lạnh đi, trước hết là vì chuyện thuốc độc, rồi còn vì
cái ý nầy, rất khó chịu cũng như cái ý kia kinh khủng: “Người ta dùng thuốc
độc để hại người trên đất nước ta mà không cho biết! Rassi muốn ta mất
mặt giữa châu Âu chăng? Có Chúa biết được ta sẽ phải đọc những gì trên
các tờ báo Paris tháng tới”.

Tâm hồn chàng thanh niên nhút nhát ấy nín lặng, trí tuệ chàng đột

nhiên nảy ra một sáng kiến:

— Công tước phu nhân quí mến, phu nhân biết tôi quyến luyến phu

nhân dường nào! Những ý nghĩ ghê gớm về thuốc độc của phu nhân không
có căn cứ, tôi muốn tin là vậy, tuy nhiên nó cũng khiến tôi nghĩ ngợi, nó
làm tôi xao lãng trong giây lát niềm say đắm phu nhân, niềm say đắm duy
nhất trong đời tôi. Tôi cảm thấy tôi không có vẻ đáng yêu; tôi chỉ là một
chú bé si tình, nhưng phu nhân hãy cứ cho tôi thử thách.

Khi nói những lời ấy, hoàng thân cũng khá sôi nổi.

— Điện hạ hãy cứu Fabrice rồi nói gì tôi cũng tin tất! Chắc là tấm lòng

mẹ của tôi bị lôi cuốn vào những lo ngại hão huyền, nhưng xin ngài hãy cứ
phái người đến ngục thành dắt Fabrice về đây cho tôi thấy mặt. Nếu nó còn
sống, xin Điện hạ hãy cho nó vào nằm trong nhà lao thành phố, và bắt nó ở
đó trường kỳ tháng này qua tháng khác, nếu Điện hạ thấy cần, cho đến lúc
nó được đem ra xử.

Nữ công tước lấy làm thất vọng khi chỉ cần phán một tiếng để chuẩn y

một điều thỉnh cầu đơn giản, hoàng thân lại sa sầm; lúc đầu mặt ông đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.