TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 524

— Tướng quân Fontana, ông hãy tức tốc phi ngựa đến ngục thành, leo

nhanh, càng nhanh càng hay, leo nhanh lên buồng giam ông Del Dongo và
đưa ông ấy về đây cho tôi; tôi cần nói chuyện với ông ấy trong hai mươi
phút nữa, mười lăm phút nếu có thể.

— Chao ôi! Tướng quân ơi! Nữ công tước đã đi theo hoàng thân, và

kêu lớn - mỗi một phút hơn kém có thể quyết định tính mệnh tôi. Một báo
cáo chắc là thất thiệt đã làm cho tôi lo ngại Fabrice bị đầu độc! Khi đến vừa
tầm gọi thì phiền tướng quân hét lên bảo nó đừng ăn. Nếu nó ăn gì thì làm
thế nào cho nó nôn ra, nói rằng tôi muốn thế; nếu cần thì tướng quân cứ
dùng cưỡng bức; hãy nói với nó là tôi đi theo sau gót tướng quân. Và tướng
quân hãy coi tôi là người chịu ơn của tướng quân suốt đời.

— Thưa công tước phu nhân, ngựa tôi đã đóng yên, tôi được tiếng là

người biết cưỡi ngựa, và tôi sẽ cho ngựa phi cháy đất, tôi sẽ đến ngục thành
tám phút trước bà lớn.

— Còn tôi, thưa phu nhân, hoàng thân kêu to, tôi xin bốn trong tám

phút ấy

[122]

.

Viên phụ tá đã biến mất, đó là một con người không có tài gì ngoài tài

cưỡi ngựa. Y vừa đóng cửa lại xong thì vị quận vương trẻ có vẻ quyết đoán
đã nắm tay bà công tước. Ông sôi nổi nói:

— Phu nhân đã vui lòng đến nhà nguyện với tôi.

Lần đầu tiên trong đời, bà công tước sửng sốt, bà im lặng bước theo

hoàng thân. Hai người vừa đi vừa chạy suốt chiều dài của hành lang cung
điện vì nhà nguyện ở tận đầu kia. Vào nhà nguyện, hoàng thân quì xuống
trước bàn thờ, cũng hầu như trước mặt bà công tước:

— Xin phu nhân lặp lại lời thề, ông nói một cách say sưa. Nếu phu

nhân công bằng, nếu cánh danh nghĩa quận vương không hại tôi thì phu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.