TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 525

nhân hẳn đã thương xót ban cho trái tim say đắm này điều mà bây giờ phu
nhân phải nợ tôi vì đã trót thề thốt.

— Nếu tôi được gặp lại Fabrice không bị trúng độc, nếu trong tám

hôm nữa, nó vẫn còn sống, nếu Điện hạ phong nó làm phó giáo chủ với
quyền kế thừa tổng giám mục Landriani về tương lai thì danh dự, phẩm
hạnh người phụ nữ và tất cả những gì của tôi, tôi cũng sẽ chà đạp dưới chân
và người tôi sẽ thuộc về Điện hạ.

Vẻ nửa ngại ngùng, nửa âu yếm trông rất buồn cười quận vương nói:

— Nhưng mà, bạn thân thương ạ, tôi ngại một cạm bẫy nào đó mà tôi

không nhận ra có thể phá hoại hạnh phúc của tôi; tôi sẽ chết mất vì nó. Nếu
đức tổng giám mục ngăn trở tôi bằng một lý do tôn giáo nào đó khiến cho
công việc dây dưa năm này qua năm khác, thì tôi chịu sao nổi? Phu nhân có
định xử sự với tôi như một giáo sĩ dòng Tên hay không?

— Không. Rất thật thà, tôi nói nếu Fabrice được cứu thoát, nếu tận

dụng quyền lực của mình. Điện hạ cử được nó làm phó chủ giáo và tổng
giám mục tương lai thì tôi hy sinh danh dự tự hiến thân cho Điện hạ. Điện
hạ chỉ cần cam kết ghi chữ chuẩn y trên lề tờ tấu mà Đức cha Tổng giám
mục sẽ dâng lên người trong vòng tám hôm nữa.

— Tôi ký cho phu nhân tờ khống chỉ, phu nhân hãy làm bà chúa của

lòng tôi và trên đất nước tôi, hoàng thân kêu lên, mặt đỏ ửng vì vui sướng
và thực sự cảm động. Ông đòi nữ công tước thề một lời thề thứ hai. Ông
xúc động đến nỗi quên cả tính rụt rè bẩm sinh, và trong cảnh nhà nguyện
vắng vẻ, chỉ có hai người mặt đối mặt, hoàng thân đã thầm thì với nữ công
tước những điều mà giá được nghe ba hôm trước, hẳn bà đã thay đổi ý kiến
về ngài. Nhưng ở trong lòng phu nhân, nỗi thất vọng do tai họa của Fabrice
mang lại đã nhường chỗ cho sự ghê tởm về điều mà người ta bức bách bà
cam kết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.