TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 529

nhân. Tôi những muốn đưa Conti ra trước tòa án thôi; bọn quan tòa sẽ xét
xem nó có phạm tội mưu toan đầu độc hay không?

— Nhưng mà thưa hoàng thân, ngài có quan tòa không đã?

— Thế nào? Hoàng thân kinh ngạc kêu.

— Ngài có những luật gia thông thái, họ đi ngoài đường một cách trịnh

trọng; ngoài ra, họ xử án luôn luôn theo ý muốn của đảng phái có ưu thế ở
triều đình.

Trong khi ngài quận vương trẻ bực tức nói những câu chứng tỏ ông

ngây thơ hơn là minh mẫn, bà công tước nghĩ thầm: “Ta có nên để cho
Conti bị bêu riếu hay không? Không, chắc chắn là không nên! Bởi vì nếu
thế thì cuộc hôn nhân giữa con gái lão với anh chàng hầu tước Crescenzi
lương thiện và tầm thường kia sẽ không thành”.

Về vấn đề này, một cuộc đối thoại bất tận đã diễn ra giữa nữ công tước

và hoàng thân. Hoàng thân ngẩn người và kính phục. Để tạo điều kiện thuận
lợi cho cuộc hôn nhân giữa Clélia Conti và hầu tước Crescenzi, và cũng chỉ
với điều kiện bất di dịch ấy - mà hoàng thân nói ra một cách giận dữ với
viên cố trấn thủ - ngài tha thứ cho lão ta về tội mưu toan đầu độc; nhưng
làm theo ý kiến của nữ công tước, ngài phát lưu lão cho đến lúc lễ thành
hôn được tổ chức. Nữ công tước tưởng mình không yêu Fabrice bằng tình
yêu nam nữ nữa, nhưng bà vẫn còn tha thiết mong Clélia lấy hầu tước; ở
đấy có phảng phất cái hy vọng là dần dần sẽ thấy Fabrice hết bận lòng về
nàng kia.

Ngây ngất vì hạnh phúc, hoàng thân muốn ngay tối hôm đó cách chức

bộ trưởng Rassi một cách ầm ĩ. Nữ công tước cười nói:

— Điện hạ có nghe câu nói của Napoléon không? Một người ở địa vị

cao được thiên hạ nhìn vào thì không nên có những cử chỉ hung hăng.
Nhưng mà tối nay đã quá muộn, xin gác công vụ lại ngày mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.