TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 535

hôn tay nàng có làm phật ý nàng không. Nàng run lên vì trìu mến và ngã
vào tay chàng. Nàng nói:

— Ôi, Fabrice thân thương! Sao lâu thế anh mới đến? Em chỉ có thể

nói chuyện với anh được một lát thôi vì đây hẳn là một tội to. Vì khi em thề
là sẽ không nhìn thấy anh nữa, hẳn em cũng hiểu rằng như thế có nghĩa là
cũng không chuyện trò với anh. Tuy nhiên tại sao anh trừng phạt cha em
một cách tàn nhẫn như vậy về cái ý định báo thù của người. Bởi vì ban đầu
chính người ta suýt giết người bằng độc dược để cho anh dễ dàng trốn đi.
Không phải anh cũng cần phải làm một cái gì vì em, người đã liều thân
danh để cứu anh hay sao? Vả chăng ngày nay anh đứng hoàn toàn trong
hàng ngũ thiêng liêng những người phụng sự Chúa, anh không thể cưới em
giả dụ em có tìm được cách nào tống cổ cái anh hầu tước đáng ghét đó đi
nữa. Sau cùng, làm sao buổi chiều hôm rước thánh anh dám liều lĩnh muốn
nhìn tận mặt em giữa thanh thiên bạch nhật? Bằng hành động đó, anh đã vi
phạm một cách lộ liễu nhất lời phát thệ thiêng liêng của em trước Thánh
Mẫu.

Fabrice ôm siết nàng trong tay, ngây ngất vì ngạc nhiên vì sung sướng.

Một cuộc chuyện trò bắt đầu bằng bấy nhiêu việc để trao đổi với nhau

thì chắc là không thể nào kết thúc mau chóng, Fabrice thuật lại cho Clélia
nghe sự thật về việc phát lưu bố nàng, nữ công tước không can dự gì vào
đấy cả bởi cái lẽ lớn là bà không hề ngờ sáng kiến đầu độc lại do tướng
Conti mà ra; bà luôn luôn nghĩ đó là một thủ đoạn trí thuật của cánh
Raversi, chúng muốn đẩy bá tước Mosca đi. Chân lý lịch sử được khai triển
miên man đó cho Clélia hết sức sung sướng; phải thù ghét một người thân
của Fabrice thì nàng khổ tâm lắm. Bây giờ nàng không nhìn bà công tước
với con mất ghen tuông nữa.

Cái hạnh phúc mà buổi tối do xây dựng nên chỉ tồn tại trong mấy ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.