TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 547

Cuộc chơi bài của hoàng thân chấm dứt, các bà lớn đứng lên để qua

phòng ăn. Trong lúc có ít nhiều lộn xộn, Fabrice tình cờ đứng một bên
Clélia. Chàng hãy còn rất cương quyết. Nhưng chàng vừa nhận ra mùi nước
hoa thoảng nhẹ nàng quên ướp áo; cái cảm giác ấy lật nhào hết những điều
chàng dự định. Chàng lại gần nàng và như tự nói với mình, đọc hai câu thơ
của Pétrarque, mà chàng đã từ hồ Majeur gửi đến cho nàng, in trên một
chiếc khăn tay lụa: “Hạnh phúc ta không gì lớn bằng khi kẻ tục cho là ta
khổ sở, nhưng đến bây giờ thì số phận ta đã thay đổi biết bao nhiêu!”.

”Không, chàng không quên ta, Clélia sung sướng tự nhủ. Tâm hồn đẹp

đẽ ấy không phụ tình phụ nghĩa đâu!"

“Hỡi đôi mắt đẹp đã dạy ta yêu.

Không, các người sẽ không thấy ta thay lòng đổi dạ."

Clélia dám tự nhắc với mình hai câu thơ đó của Pétrarque.

Sau bữa ăn, bà thái phi lui ngay. Hoàng thân tiễn mẹ đến tận buồng rồi

không trở về phòng khách nữa. Khi nghe tin ấy, mọi người đều muốn ra về
cùng một lúc. Trật tự mất hẳn ở các phòng chờ. Clélia đứng cạnh Fabrice.
vẻ thiểu não trên mặt chàng khiến nàng thương hại; nàng nói:

— Chúng ta phải quên dĩ vãng đi và chàng hãy giữ vật này làm kỷ

niệm cái tình bạn của chúng ta.

Nàng vừa nói mấy lời ấy, vừa đặt chiếc quạt của nàng ở chỗ chàng có

thể lấy được.

Mọi vật biến đổi trước con mắt Fabrice, trong một thoáng, chàng đã

trở nên một người khác. Ngay hôm sau, chàng tuyên bố thời hạn tĩnh cư của
chàng đã chấm dứt và chàng trở về cái phòng lộng lẫy trong lâu đài
Sanseverina. Đức tổng giám mục nói và cũng tin là ân huệ mà quận vương
đã ban qua việc cho chàng hầu bài đã làm cho vị tân thánh đó hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.