TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 549

CHƯƠNG XXVII

Cuộc trao đổi ý kiến nghiêm túc ấy diễn ra sau ngày Fabrice trở về lâu

đài Sanseverina; lúc bấy giờ nữ công tước hãy còn ấm ức với nỗi vui sướng
bộc lộ trong mỗi một hành động của Fabrice. Bà tự nhủ: “Thế là cái con bé
ngoan đạo ấy đã lừa ta! Nó không thể cự tuyệt tình nhân của nó quá ba
tháng”.

Ông hoàng thân trẻ tuổi nhu nhược đã có gan yêu vì tin rằng chuyện

tình duyên này sẽ kết thúc tốt đẹp. Ông có biết ít nhiều về việc chuẩn bị đi
xa xảy ra ở lâu đài Sanseverina. Viên hầu phòng người Pháp của ông vốn ít
tin ở đức hạnh của các bà lớn, khuyến khích ông mạnh dạn đối với nữ công
tước. Quận vương Ernest V đã làm một việc mà thái phi cũng như tất cả
những người nghiêm chỉnh ở triều đình đều phê phán nghiêm khắc; dân
chúng thì lại thấy ở đó dấu ấn của sự ân sủng kỳ lạ mà hoàng thân dành cho
nữ công tước. Đó là việc hoàng thân đến gập bà ở lâu đài bà.

Ông nói với giọng nghiêm trang mà nữ công tước thấy đáng ghét:

— Phu nhân đi. Phu nhân sắp lừa tôi và phản bội lời thề! Giá ngày ấy,

tôi chuẩn y ân xá cho Fabrice chỉ chậm đi mười phút là y đã chết rồi. Thế
mà giờ đây phu nhân bỏ mặc tôi đau khổ! Không có những lời thề ước của
phu nhân, tôi đâu dám có cái can đảm yêu phu nhân như tôi đã yêu. Phu
nhân không coi trọng danh dự rồi!

— Điện hạ ơi! Xin Người hãy suy nghĩ chín chắn đi. Suốt cả đời

Người, đã có thời gian nào Người được có hạnh phúc như trong bốn tháng
qua hay chưa? Vinh quang làm vua, và tôi dám tin rằng cả hạnh phúc được
làm người tuấn nhã nữa, cũng chưa bao giờ đạt đến điểm cao ấy ở Điện hạ
trước kia. Xin đề nghị với hoàng thân một hiệp ước, nếu Người hạ cố chấp
nhận thì tôi sẽ không là nhân tình của Điện hạ trong chốc lát thoáng qua để
thực hiện một lời thề bị bắt ép vì lo sợ, nhưng tôi sẽ sử dụng tất cả năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.