TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 552

Khi hoàng thân ra cửa, nữ công tước thấp giọng bảo:

— Thế thì ngài hãy đến đây lúc mười giờ tối, trong bí mật tuyệt đối, và

ngài sẽ thua lỗ trong việc mua bán này mà thôi. Ngài sẽ gặp tôi một lần cuối
mà thôi, trong khi tôi có thể hiến dâng cả cuộc đời tôi để làm cho ngài trở
thành ông vua chuyên chính sung sướng nhất ở thời đại những người
Jacobins này. Và ngài hãy tưởng tượng cái triều đình của ngài sẽ như thế
nào khi tôi không còn ở đây nữa để lôi nó ra khỏi sự tầm thường ti tiện, sự
độc ác cố hữu của nó.

— Về phần phu nhân, phu nhân đã từ chối ngai vàng xứ Parme và một

cái gì còn hơn là ngai vàng nữa, bởi vì phu nhân sẽ không là một vương phi
tầm thường cưới xin vì lý do chính trị, và không được yêu chuộng. Trái tim
tôi là của phu nhân, và phu nhân sẽ làm chủ tuyệt đối những hành động của
tôi cũng như của triều đình tôi.

— Vâng, nhưng mà lúc thái phi lệnh mẫu sẽ có quyền khinh bỉ tôi như

là một người xúc xiểm xấu xa.

— À, nếu thế thì tôi sẽ phát lưu biệt xứ thái phi với một món trợ cấp.

Họ có nhiều lời đối đáp chua cay với nhau trong bốn mươi lăm phút

nữa. Có một tâm hồn tế nhị, hoàng thân do dự, không dám dùng quyền của
mình, cũng không cam để cho nữ công tước đi mất. Người ta từng nói với
ông rằng vô luận bằng cách nào, hễ đã chung chạ với ta một lần đầu rồi thì
thế nào người đàn bà cũng sẽ trở lại.

Bị nữ công tước bất bình xua về, ông đánh liều trở lại, run rẩy và khổ

sở, vào lúc mười giờ kém ba phút. Đến mười giờ rưỡi; nữ công tước lên xe
đi Bologne. Ra khỏi đất nước quận vương, bà viết thư ngay cho bá tước:

“Cuộc hiến sinh đã hoàn thành. Trong vòng một tháng nữa, đừng bảo

em vui vẻ lên. Em không gặp lại Fabrice nữa. Em đợi anh ở Bologne và em
sẽ là nữ bá tước Mosca lúc nào đó thì tùy anh. Em chỉ yêu cầu anh một điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.