TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 569

Gonzo mà không biết Gonzo nhìn viên sĩ quan một cách ranh mãnh. Vì tất
cả những thị thần ở nhà này cũng đều làm theo Gonzo một cách thích thú,
cho nên viên sĩ quan kia phải chuồn đi, nhưng không quên khắc dạ mối thù
không đội trời chung với Gonzo. Gonzo đại thắng, và buổi tối, lúc cáo từ,
hắn được mời đến ăn trưa vào hôm sau.

Ngày hôm sau, khi ăn xong và bọn tôi tớ đã ra ngoài. Gonzo vùng la

lên:

— Lại còn chuyện này nữa chứ! Phải chăng đức phó giáo chủ của

chúng ta cũng đâm ra cảm con bé Marini rồi!

Có thể đoán được nỗi xúc động trong lòng Clélia khi nghe câu nói lạ

lùng đó. Ngay đến ông hầu tước cũng xúc động:

— Ấy! Gonzo anh bạn ạ, anh lại lẩn thẩn rồi. Anh cần phải dè dặt hơn

khi nói về một quan chức đã có được vinh dự hầu bài điện hạ mười một lần.

— Ồ! Thưa hầu tước. Gonzo trả lời thô bỉ như những kẻ loại đó. Tôi

có thể cam đoan là đức cha cũng thích được hầu cô bé Marini lắm! Nhưng
mà hầu tước đã không ưa chi tiết đó thì thôi, nó không tồn tại đối với tôi
nữa, tôi chỉ muốn trước hết không muốn làm phật lòng ngài hầu tước kính
yêu của tôi.

Sau bữa cơm bao giờ hầu tước cũng đi ngủ. Hôm đó ông không chịu

làm giấc trưa. Tuy vậy Gonzo thà là cắt lưỡi chứ không chịu nói thêm một
tiếng nào về cô bé Marini, nhưng mà lúc nào hắn cũng bắt đầu những câu
nói của hắn cách thế nào để cho hầu tước cứ hy vọng là hắn sắp trở lại với
chuyện yêu đương của cô bé thị dân. Tay Gonzo có cái tài đó của người Ý ở
mức cao, tài lui lại một cách khoái trá, cái cách ném ra câu mà mọi người
ao ước. Ông hầu tước tội nghiệp suýt chết vì tọc mạch buộc phải mở lối,
ông nói với Gonzo là khi ông được hưởng cái thú ngồi ăn với hắn, ông ăn
gấp đôi. Gonzo không hiểu, lại lao vào tả phòng tranh mà nữ hầu tước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.