TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 573

Còn có những điều cần giải thích, nhưng Clélia không nói được nữa.

Nàng đi năm sáu vòng trong phòng tranh, không nói thêm một lời nào.
Gonzo thầm nghĩ: “Lòng hằn thù đang dày vò bà ta đây. Phải chứ! Sao có
thể hỗn láo đến mức vượt ngục, nhất là khi mình có vinh dự được một vị
anh hùng như tướng Fabio Conti canh giữ”.

Hắn lại mỉa mai một cách tế nhị: “Vả lại, phải nhanh chân mới được.

Cha mắc bệnh phổi rồi. Tôi nghe bác sĩ Rambo nói cha không sống nổi một
năm nữa. Chúa đã phạt cha về tội hủy bỏ hạn cấm cố bằng cách trốn khỏi
ngục thành một cách phản phúc”.

Clélia ngồi xuống chiếc trường kỷ ở phòng tranh và ra hiệu cho Gonzo

làm theo. Lát sau nàng đưa cho hắn một túi nhỏ trong đó có mấy đồng
sequins.

— Anh giữ cho tôi bốn chỗ.

— Gã Gonzo tội nghiệp này có được phép theo hầu bà lớn không ạ?

— Hẳn chứ! Giữ cho tôi năm chỗ ngồi… Tôi chẳng muốn ngồi gần

bục giảng, nàng nói thêm, nhưng tôi muốn được xem mặt tiểu thư Marini,
mà người ta đồn là xinh lắm.

Hầu tước phu nhân có vẻ như người mất hồn trong ba ngày phải chờ

đợi, cho đến cái ngày thứ hai vang dội kia là ngày có giảng đạo.

Được người ta thấy mình tùy tòng một bà lớn quyền quí như vậy,

Gonzo cho là một vinh dự có một không hai, cho nên đã mặc y phục kiểu
Pháp và đeo gươm. Cũng chưa hết, lợi dụng việc lâu đài Crescenzi ở gần
nhà thờ, hắn cho mang từ lâu đài sang một chiếc ghế thiếp vàng sáng chói
để cho nữ hầu tước ngồi, điều này những người thị dân coi là quá đỗi xấc
láo. Có thể tưởng tượng bà hầu tước đáng thương lúng túng như thế nào khi
trông thấy chiếc ghế bành ấy, hơn nữa, thấy người ta đặt nó đối diện với bục
giảng. Clélia xấu hổ quá, cúi mặt và nép mình vào một xó trong chiếc ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.