TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 66

trong cái lâu đài lạnh lùng buồn bã này. Cô có thấy những tường thành đen
sì, cũ kỹ ngày nay là biểu tượng, ngày xưa là phương tiện của chuyên chế,
cô có thấy những tường thành ấy rõ ràng là hình ảnh của mùa đông buồn
thảm hay không? Chúng nó đối với cháu cũng như mùa đông đối với cây
giẻ của cháu.

“Cô có tin không, cô Gina? Tối hôm qua, lúc bảy giờ rưỡi, cháu tới

thăm cây giẻ, nó có lá, những lá con xinh xắn đã khá lớn! Cháu hôn chúng
nhẹ nhàng, không làm cho chúng đau. Cháu kính cẩn xới đất quanh gốc cây
thân thương. Tức thời cháu thấy trong người rung động một niềm hưng
phấn mới. Cháu vượt núi, cháu đến Menagio, cháu cần một hộ chiếu để
sang Thụy Sĩ. Thời giờ nhanh vun vút, cháu đến cửa Vasi thì đã một giờ
sáng. Cháu tưởng phải gõ cửa lâu hắn mới thức giấc, không ngờ hắn còn
thức với ba thằng bạn. Cháu vừa mở miệng thì hắn đã kêu: “Mày đi theo
Napoléon chứ gì!” Và hắn nhảy lên ôm cổ cháu. Mấy thằng kia cũng ôm
hôn cháu sôi nổi. Một thằng than: “Sao tao lại có vợ nhỉ!”.

Bà Pietranera đâm ra nghĩ ngợi, bà thấy cần nêu vài trở ngại. Giá

Fabrice có kinh nghiệm thì hẳn anh đã thấy những lý lẽ hay ho mà nữ bá
tước vội vã nói, chính là không tin. Tuy thiếu kinh nghiệm, anh thừa quyết
tâm, anh không thèm để tai nghe những lý lẽ ấy. Chung quy bà bà tước chỉ
còn mỗi một cách là buộc anh phải thưa với mẹ. Fabrice thét lên một cách
kiêu hùng:

— Để rồi mẹ cháu nói lại với chị và em gái cháu và rồi các người ấy sẽ

vô tình làm lộ chuyện cháu chứ sao!

— Fabrice! Hãy ăn nói một cách lễ phép hơn về cái giới ấy, cái giới sẽ

giúp anh thành đạt, - bá tước phu nhân nói và mỉm cười qua nước mắt, bởi
vì chắc chắn bọn đàn ông sẽ không ưa anh, anh bồng bột quá trước con mắt
những kẻ tầm thường thông tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.